...
“Nếu như em đã không thể chờ đợi mà muốn gả cho anh như thế, vậy anh sẽ cố gắng hoàn thành thủ tục động phòng trước vậy!” Nói xong anh cười ha hả ném cô lên chiếc giường mềm mại.
Nguyễn Tri Hạ bị vứt xuống chăn, bởi vì giường vừa mềm lại vừa đàn hồi thế nên còn nảy người lên mấy cái. Sau đó bị Tư Mộ Hàn chồm người đè lên chặn lại, phần lưng cô mới dán sát xuống giường. Tiếp đó động tác trên tay anh liên tục hạ xuống, cô có cảm giác bản thân mình như đang nằm mộng, sững sờ nhìn Tư Mộ Hàn, chậm chạp không biết nên nói cái gì.
“Sao thế, không thoải mái sao em?” Trong phòng không có người thứ hai, Hướng Minh đã bị đưa về phòng dỗ ngủ, hiếm lắm mới được tận hưởng giây phút thế giới chỉ có hai người, Tư Mộ Hàn khó tránh khỏi có chút kích động, lực tay ôm cô hơi lớn.
“Không sao đâu anh. Chẳng qua là em không nghĩ tới, Mộ Hàn anh vẫn còn loại ham muốn này.” Ngoài miệng nói một đằng sau lại làm một nẻo, rõ ràng anh nói sẽ sang phòng bên cạnh, thế mà lại dám trắng trợn vào thẳng phòng cô, hôn lễ không muốn tổ chức, thế mà bây giờ còn muốn động phòng!
“Được rồi, anh sai rồi!” Thua dưới con mắt của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn ôm lấy cô trở mình, sợ cô nằm dưới bị mình đè không thoải mái, cẩn thận từng li từng tí đặt cô nằm nhoài trên người chính mình, bảo: “Vậy Thi Thi nhà chúng ta muốn cử hành hôn lễ khi nào, thời gian một tháng có đủ không?”
Hai tay anh gối lên sau đầu, Tư Mộ Hàn híp mắt, nhìn cô gái tâm tâm niệm niệm đầy đầu đều là hôn lễ, vô cùng vui vẻ.
“Tất nhiên là đủ rồi. Nhưng đã quyết định thời gian, vậy sẽ phải mau chóng đi lấy áo cưới. Không biết thời gian vừa rồi lười biếng bao lâu như thế, vóc người của em có bị biến dạng hay không nữa. Nhất định phải đến sớm một chút để mặc thử, có chỗ nào không hợp là sửa luôn.” Hai người cứ vậy qua loa đại khái quyết định chuyện hôn lễ. Thấy vậy, tuy rằng Tư Mộ Hàn cảm thấy kinh ngạc, nhưng anh vẫn cười cười xoa đầu cô.
Càng nói càng hài lòng, càng nói những việc phải chuẩn bị cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ nhìn thẳng vào Tư Mộ Hàn một chút, tay trái sờ sờ cằm, giả vờ tỏ ra cao thâm khó dò đánh giá anh một phen: “Mộ Hàn, có phải anh béo lên rồi không? Dù gì thì áo cưới của em cũng phải chỉnh sửa một chút, anh cũng nên thế đi. Chờ lúc nào có thời gian chúng ta cùng đi nhé, tiện thể đặt riêng cho Hướng Minh một bộ.”
Cuối cùng cô cũng sắp được gả cho người mà cô đã chờ đợi cả nửa đời, còn gì sung sướng và hạnh phúc hơn thế nữa đây!
Cả một buổi tối Nguyễn Tri Hạ đều liên miệng cằn nhằn về chuyện hôn lễ, cuối cùng Tư Mộ Hàn mệt đến mức hai mắt không mở ra được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng trả lời hai câu. Thế nhưng cho dù có vậy Nguyễn Tri Hạ cũng không mất đi hứng thú, không biết cô nói đến chừng nào mới dừng lại, chỉ biết sau đó ký ức của anh đã có chút mơ màng không rõ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa có sáng, rèm cửa sổ bị người trong phòng kéo “soạt” một tiếng mở ra hai bên, bốn phía bên ngoài vẫn tối đen. Đèn trong phòng nhanh chóng sáng lên, đột nhiên bị ánh sáng bất ngờ chiếu thẳng vào mắt không kịp chuẩn bị, Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi, trở mình tiếp tục ngủ.
Bận bịu mãi đến khi trời vừa sáng Nguyễn Tri Hạ mới miễn cưỡng lên xong kế hoạch nho nhỏ cho mình, từ việc chuẩn bị hôn lễ cho đến chuyển đi tuần trăng mật. Tất cả mọi thứ được viết lên giấy tạo thành một danh sách dài dằng dặc, Tư Mộ Hàn mở mắt nhìn cô, suy nghĩ một chút vẫn quyệt định mặc cô muốn làm gì thì làm.
“Anh ơi, em muốn tổ chức hôn lễ với Mộ Hàn, anh có muốn nghỉ trước một quãng thời gian, ở nhà làm tham mưu giúp em không?”
Tay trái nâng quai hàm, tay phải cầm lấy cái muỗng chọc chọc cháo trong bát, Nguyễn Tri Hạ vừa len lén liếc mắt nhìn người đàn ông vừa ăn sáng vừa đọc báo ngồi ở phía đối diện mình vừa thăm dò. Vào lúc này cô mới có chút cảm giác chân thực, là bản thân cô thật sự phải lập gia đình.
“Em sốt ruột muốn gả ra ngoài như thế, là vì anh đối xử với em không tốt à?” Tính đến thời điểm hiện tại hai người bọn họ mới cố gắng ở chung với nhau được bao lâu, mà cô em gái ngốc nghếch này của anh ta đã sốt ruột muốn tự bán mình cho người ta như thế chứ! Đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào.
“Hướng Minh cũng đã năm tuổi rồi, nói thế nào thì cũng phải cho nó một người cha danh chính ngôn thuận, anh nói xem có đúng không?” Cô quệt miệng có chút không vui thả cái muỗng trong tay xuống, hai tay đưa lên chống cằm, cặp mắt to trong veo chớp chớp nhìn Nguyễn Kiến Định.
...