...
Nguyễn Tri Hạ xới cơm cho cô bé, cô bé lại dùng đũa dính đầy cơm của mình gắp thức ăn đặt vào bát Tư Mộ Hàn, còn cười một cách rất lanh lợi, đáng yêu: “Ba ăn cái này đi.”
Thực ra Tư Mộ Hàn là người cũng ưa sạch sẽ.
Mặc dù khi anh và Nguyễn Tri Hạ ở bên nhau, biểu hiện không quá rõ như nếu muốn phát hiện thì cũng không khó.
Tư Mộ Hàn nhìn miếng thịt dính đầy cơm rồi lại nhìn khuôn mặt đầy kì vọng của Tư Hạ, lông mày anh nhíu lại thành một đường.
Nguyễn Tri Hạ thầm nghĩ không ổn rồi, đang định mở miệng lại kinh ngạc thấy Tư Mộ Hàn gắp miếng thịt dính đầy cơm kia lên cho vào miệng.
Nhưng khi anh nhai, vẻ mặt lại rất cứng nhắc.
Nguyễn Tri Hạ hơi muốn cười chỉ là Tư Mộ Hàn đã bằng lòng phối hợp với Tư Hạ như vậy đã là rất tốt rồi. Nếu như cô dám cười chắc chắn Tư Mộ Hàn sẽ trở mặt ngay.
Tư Hạ thấy Tư Mộ Hàn đã ăn miếng thịt kia rồi liền vui vẻ cúi đầu ăn cơm.
Nguyễn Tri Hạ chỉ làm ba món ăn một món canh, may mà khi cô cắm cơm có ý định để sáng mai ăn cơm rang nên mới cắm nhiều cơm hơn một chút.
Trước kia Tư Mộ Hàn mới chỉ ăn mỳ Nguyễn Tri Hạ làm, bây giờ ăn cơm cô nấu mới phát hiện tài năng nấu nướng của cô rất hợp khẩu vị anh.
Ba món ăn, một món canh đều được ăn sạch sẽ, chỉ còn thừa một đĩa.
Ăn cơm xong, Thẩm Lệ và Thời Dũng rất tự giác thu dọn bát đũa.
Phòng ăn chỉ còn lại một nhà ba người Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, sắc mặt trầm tĩnh, lại là một cậu chủ nhà họ Tư cao cao tại thượng.
Nguyễn Tri Hạ lau miệng cho Tư Hạ.
Sau đó Tư Hạ liền nhảy xuống ghế đi chơi.
Trước bàn ăn chỉ còn lại hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ mở miệng nói trước: “Sao đột nhiên anh lại đến đây?”
Tư Mộ Hàn nói bằng giọng từ cổ họng trầm thấp, nghe không rõ cảm xúc khác: “Đến đón Tư Hạ.”
“Đón Tư Hạ?” Nguyễn Tri Hạ quay ngoắt đầu nhìn Tư Mộ Hàn, trong giọng nói không kìm được mang theo sự châm biếm nhẹ nhàng: “Anh tới đón con bé về làm gì? Nổi cáu cho con bé xem? Hay là ném đồ đạc dọa con bé?”
Tư Mộ Hàn thấp giọng “A” một tiếng: “Nguyễn Tri Hạ.”
Giọng điệu anh so với vừa nãy lạnh hơn một chút, ngầm mang theo sự tức giận.
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi nhưng không nói gì.
Thấy Tư Mộ Hàn vẫn chưa nói trọng điểm nên cô đợi anh nói trước.
Kết quả, Tư Mộ Hàn sâu kín nói một câu: “Thái độ này của cô mà vẫn muốn tái hôn với tôi?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Thực ra cô vẫn không hiểu lắm, trí nhớ Tư Mộ Hàn đã thêm được những gì.
Nhưng nghĩ lại, kí ức bây giờ của Tư Mộ Hàn chỉ dừng ở năm vừa hai mươi tuổi cũng có nghĩa là anh bây giờ hoàn toàn không có tình cảm gì với cô.
Có thể Thời Dũng đã nói những chuyện xảy ra vài năm này cho Tư Mộ Hàn rồi.
Bây giờ cô và Tư Mộ Hàn đã ly hôn, bây giờ cô lại vô cùng chủ động nên đương nhiên Tư Mộ Hàn sẽ nghĩ trên phương diện này.
Nghĩ ở một phương diện khác thì lời Tư Mộ Hàn nói cũng không sai.
Cô đúng là muốn tái hôn với Tư Mộ Hàn.
Cô muốn giúp anh khôi phục kí ức và một lần nữa được ở bên anh.
...