...
Chẳng lẽ, Tư Mộ Hàn cùng cô xa cách, thật sự không phải có nỗi khổ riêng, mà là không còn yêu cô nữa?
Ở Kim Hải khi cô bị Khanh Tần đùa giỡn, Tư Mộ Hàn khoanh tay đứng nhìn.
Khi cô đến biệt thự của Tư Mộ Hàn thăm Tư Nguyễn, trên đường trở về bị Khanh Tần chặn lại, Tư Mộ Hàn đứng cách chỗ cô không xa đang ôm Tô Miên, lúc ấy cô bị thương chảy nhiều máu như vậy, Tư Mộ Hàn cũng coi như không nhìn thấy.
Mà ngày hôm nay, cô nghĩ rằng trong mắt Tư Mộ Hàn đang lo lắng cho cô.
Nhưng anh vẫn không quay đầu lại mà cứ bước tiếp.
Nguyễn Tri Hạ nhận ra rằng, mặc kệ một người có bao nhiêu nỗi khổ riêng, nhưng tình yêu không thể giấu được.
Nếu yêu một người không có khả năng để mặc cô ấy sống chết.
Giống như cô, khi nghe đến có cháy ngưới trước tiên cô nghĩ đến ngoại trừ Tư Nguyễn chính là Tư Mộ Hàn.
Yêu một người sẽ để lại dấu tích, không yêu cũng là có dấu vết để theo dõi.
Tư Mộ Hàn dọn ra khỏi biệt thự lâu như vậy, Nguyễn Tri Hạ lần đầu tiên cô nhận ra, cô và Tư Mộ Hàn đã thật sự kết thúc.
Chỉ là cô…
Thực sự rất khó chấp nhận, người đã từng nói đời này cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh, cứ như vậy buông lỏng tay ra.
Trái tim như bị khoét một lỗ lớn, cứ như là có nước biển tưới đáy lòng. Lạnh lẽo đau đớn, cả người đều chết lặng.
Đau đến mức không thể rơi nước mắt.
Sâu hơn nặng hơn tình cảm, có phải cuối cùng cũng sẽ biến mất hay không?
Tiêu Giai Kỳ không thương cô, Hạ Lập Nguyên không thương cô, Tư Mộ Hàn cũng không yêu cô.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nở nụ cười, khóe mắt khô khốc, không rơi nổi một giọt lệ.
… reng reng.
Điện thoại di động trong túi rung lên.
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt, lấy điện thoại từ trong túi ra, cũng không thấy là ai gọi tới, liền nhận điện thoại.
“Tri Hạ, cậu ở đâu?”
Là điện thoại của Tần Thủy San.
Bên ngoài truyền đến tiếng của xe cứu hỏa, đồng thời, điện thoại di động đầu kia cũng truyền đến tiếng của xe cứu hỏa, có vẻ rất gần.
Tần Thủy San cũng chú ý tới đầu máy của Nguyễn Tri Hạ có tiếng xe cứu hỏa, cô ấy không dám tin hỏi: “Nguyễn Tri Hạ, không phải cậu vẫn đang ở trong tòa nhà Tư Thị chưa ra ngoài đấy chứ?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn quanh bốn phía một lượt, giọng vô cùng bình tĩnh hỏi: “Tình huống thế nào? Tớ xuống ngay đây.”
Tần Thủy San bị giọng nói bình tĩnh của Nguyễn Tri Hạ dọa ngây người.
“Không có nhiều lửa, chỉ là báo động giả. Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ, nhưng cái tớ muốn nói là, vừa rồi tất cả mọi người đang chạy trối chết, cậu không cùng mọi người chạy xuống mà đi lên? Cậu không muốn sống à?”
“Tớ biết rồi, lập tức xuống dưới.” Nguyễn Tri Hạ bỏ quên câu nói kế tiếp của cô, cúp điện thoại đứng dậy đi xuống dưới lầu.
Tần Thủy San nói không có nhiều lửa, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết rốt cuộc là tình huống gì, vẫn đi thang máy xuống.
Cô đi được nửa đường thì gặp được lính cứu hỏa.
Lính cứu hỏa thấy cô, cũng có chút kinh ngạc: “Cô, sao cô lại đi từ trên xuống?”
“Tôi chạy chậm hơn.” Nguyễn Tri Hạ giải thích.
Có thể đi chậm như vậy, cả đống người ở trong này cơ bản đều sơ tán rồi, Nguyễn Tri Hạ mới chậm rì rì xuống.
Mặc dù như thế, lính cứu hỏa vẫn nghiêm túc nói: “Lần này mặc dù chỉ là báo động giả, thế nhưng ý thức an toàn của cô không được! Lần sau nếu như gặp lại chuyện như thế này, nhất định phải theo đi cùng mọi người, biết chưa?”
Nguyễn Tri Hạ khiêm tốn: “Tôi biết rồi, nếu như gặp lại tình huống này, nhất định sẽ không như vậy.”
...