Chương 1303


...

Sau khi nằm xuống, cô nghe có chân người bước vào, lúc này cô mới mở mắt ra, dáng vẻ mơ mơ màng màng như vừa ngủ dậy.

Hai vệ sĩ trực tiếp xốc cô từ trên giường dậy, một người bên trái, một người bên phải khiêng cô ra ngoài.

Hai tên đó rất khỏe, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cánh tay mình sắp bị trật khớp đến nơi nhưng cô vẫn tỏ ra yếu ớt.

Bọn họ đưa cô tới phòng ăn.

Nguyễn Hương Thảo đang ngồi ăn cơm, vệ sĩ ném cô ngồi lên ghế đối diện với cô ta. Cô ta lấy khăn lau tay sau đó nhướn mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt như vô cùng chán ghét, cô ta lạnh lùng nổi nóng với vệ sĩ: “Tôi bảo các người mang cô ta xuống đây ăn cơm chung với tôi à? Cô ta mà cũng xứng ngồi chung bàn với tôi?”

Vệ sĩ nghe vậy lập tức lôi Nguyễn Tri Hạ từ trên ghế xuống đất.

Nguyễn Tri Hạ cắn răng bị ném xuống đất, cũng may cái ghế không cao, ngã từ trên đó xuống cũng không bị thương, có điều trông cô hết sức chật vật.

Nguyễn Hương Thảo nhìn Nguyễn Tri Hạ nằm trên đất với vẻ hài lòng, còn cô ta thì ngồi trên ghế, thấy bản thân có một cảm giác vượt trội hơn khi nhìn từ trên cao xuống.

Cô ta rất hưởng thụ cảm giác từ trên cao nhìn xuống người khác này, nhất người đó lại là Nguyễn Tri Hạ.

Khi còn nhỏ, Nguyễn Tri Hạ điểm nào cũng thua cô ta, nhưng sau khi lớn lên không biết tại sao Nguyễn Tri Hạ lại sống tốt hơn cô ta.

Nguyễn Hương Thảo đương nhiên không cam lòng.

Tiêu Giai Kỳ và Nguyễn Tri Hạ chỉ là người làm mặc cho cô ta sai khiến mà thôi. Suy nghĩ này đã ăn sâu vào đầu cô ta ngay từ khi còn nhỏ. Đến bây giờ, trong lòng cô ta cũng vẫn nghĩ như thế.

Trong suy nghĩ của cô ta, Nguyễn Tri Hạ phải nằm rạp dưới chân cô ta, cam tâm làm một người hầu mà không được oán than nửa lời.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại hại chết Tuấn Tú của cô ta.

Khó khăn lắm cô ta mới được ở bên cạnh Trần Tuấn Tú, nhưng anh lại bị người phụ nữ đê tiện Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng nhau hại chết.

Nguyễn Hương Thảo cắn môi, đứng lên đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, giơ tay ra tát cô: “Nguyễn Tri Hạ, hai ngày qua là hai ngày tôi vui sướng nhất trong ba năm qua, cô có biết tại sao không?”

Nguyễn Hương Thảo tát rất mạnh, Nguyễn Tri Hạ bị tát má tê rần, cô hít sâu, một lúc sau, da mặt mới bớt rát.

Cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt dữ tợn của Nguyễn Hương Thảo, cười nhạo một tiếng: “Cho dù cô vui sướng cỡ nào thì cũng chẳng có ích gì, Trần Tuấn Tú cũng không sống lại được.”

Nguyễn Tri Hạ cố ý nói những câu đó để kích động cô ta.

Mà Nguyễn Hương Thảo cũng dễ dàng bị Nguyễn Tri Hạ chọc giận.

Cô ta túm cổ áo Nguyễn Tri Hạ rồi nói: “Nguyễn Tri Hạ, đừng tưởng rằng mấy ngày nay sống thoải mái thì cho rằng có thể yên tâm mà ngủ, đừng giả vờ bình tĩnh nữa, bởi vì rất nhanh thôi cô sẽ không còn trấn tĩnh được như thế nữa đâu.”

Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm, nói: “Thật sao?”

Không phải cô suy nghĩ những lời Nguyễn Hương Thảo nói, mà là vì cô quá hiểu suy nghĩ của Nguyễn Hương Thảo nên mới dùng cách này khích cho Nguyễn Hương Thảo nói ra.

Nhưng mà lần này Nguyễn Hương Thảo lại nhịn được, từ hôm qua tới giờ, Nguyễn Tri Hạ chỉ cần có cơ hội là nói khích Nguyễn Hương Thảo, mà Nguyễn Hương Thảo lại không tiết lộ một chữ nào.

Chuyện này khiến cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời lại có chút không yên.

Cô nghi ngờ lần này, có khả năng Hương Thảo còn giữ lại chiêu mạnh hơn.

Nguyễn Hương Thảo cười khẩy, đứng lên ngồi lại vào bàn ăn, tiện tay ném một ổ bánh mì xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu kiêu ngạo kiểu bố thí nói: “Đói không? Ăn đi.”

Nguyễn Tri Hạ hơi đói bụng, nhưng không cũng không đói đến mức đầu óc mơ màng đi nhặt đồ ăn rơi trên đất.

“Kiên cường đấy!” Ánh mắt Nguyễn Hương Thảo tối lại.

Cô ta vẫn luôn ghét nhất dáng vẻ như thể chẳng có chuyện gì có thể quật ngã được cô của Nguyễn Tri Hạ, cô ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Nhưng nhanh thôi cô ta sẽ đánh tan Nguyễn Tri Hạ từ trong ra ngoài, để cô không giữ được vẻ bình tĩnh này nữa.

...