...
“Biết rồi.” Tần Thủy San uống một hớp rượu, lúc này đúng là có hơi hưng phấn, lại phiền Nguyễn Tri Hạ dong dài quá: “Cậu đi nhanh đi, không thì trễ chuyến bay bây giờ.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong thì trở về vị trí của mình, cô nâng ly, nói: “Mọi người từ từ uống, tôi có việc gấp phải đi trước!”
“Sao lại về rồi? Uống chút nữa đi!”
“Đúng vậy, chị Tri Hạ, sao đi sớm thế chị!”
“Đừng ồn ào, người ta có việc gấp!” Tần Thủy San vừa mở miệng thì mấy người muốn giữ Nguyễn Tri Hạ lại cũng không nói nữa.
Hai tháng nay, Nguyễn Tri Hạ rất chăm chỉ làm việc trong tổ kịch, đã giúp bọn họ không ít việc. Nguyễn Tri Hạ trừ là vợ trước của Tư Mộ Hàn ra thì không có mặt nào có thể chỉ trích cả.
Dung mạo xinh đẹp, lại chăm chỉ, không câu nệ tiểu tiết. Bên trong tổ kịch vài thằng nhóc có ý với Nguyễn Tri Hạ nhưng vẫn không ai dám nói ra.
Mấy năm nay, Nguyễn Tri Hạ trải qua nhiều chuyện, thay đổi rất nhanh. Khí chất cả người cũng đã khác. Cho dù bọn họ đều có tình ý với Nguyễn Tri Hạ. Cũng không ai dám thổ lộ, tự cảm thấy không với cao nổi.
….
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ngồi xe ra đến sân bay. Chờ nửa giờ đã đến thời gian đăng ký.
Rạng sáng, chuyến bay bắt đầu, không có nhiều người nên còn nhiều vị trí trống.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ lên máy bay, cô yêu cầu viên hàng không lấy cho cô chiếc chăn lông. Vị trí của cô cạnh cửa sổ, bên ngoài đen kịt một mảng, cũng không có gì đẹp mắt.
Một tháng này, cô quá bận rộn, loay hoay chỉ vào lúc đêm khuya vắng người mới có thời gian suy nghĩ một chút chuyện quyền nuôi dưỡng.
Mà chuyện của Tư Mộ Hàn và Tô Miên vẫn chưa bị truyền thông báo chí đưa tin.
Đây là điều may mắn nhất của Hạ Điệp Chi
Cô còn có thời gian.
Tinh thần cùng thân thể đều đã cực kỳ mệt mỏi Nguyễn Tri Hạ tựa lưng vào ghế ngồi. Nhắm mắt lại cũng không thấy buồn ngủ nên khoát mở to mắt suy nghĩ chuyện.
Đã là hai giờ.
Máy bay hạ cánh. Nguyễn Tri Hạ kéo vali ra sân bay, thì nhận được điện thoại của Tiêu Thâm.
Lúc trước Tiêu Thâm nói để cho cô trở về đoàn làm phim, anh ta đã nói một lần nhưng về sau Nguyễn Tri Hạ lúc đi cũng quên mất. Lại nghĩ đi đến đoàn làm phim thực sự không tiện nên không để cho Tiêu Thâm đi theo.
Mấy ngày trước, Tiêu Thâm lại gọi điện thoại hỏi cô bao giờ trở về thành phố Hà Dương, bảo là muốn đi đón cô.
Lúc ấy Nguyễn Tri Hạ chỉ là tùy tiện nói một chút, không ngờ rằng bây giờ lại gọi điện thoại cho cô, anh ta đoán được cô sẽ ngồi chuyến bay lần này trở về sao?
Nguyễn Tri Hạ cầm túi trong tay, cô để túi lên trên vali, dùng một tay để nghe điện thoại.
Cô còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Tiêu Thâm ở đầu dây bên kia hỏi: “Hạ tiểu thư, cô xuống máy bay rồi sao?”
Nguyễn Tri Hạ vừa đi vừa hỏi:” Làm sao anh biết tôi xuống máy bay?”
Ba giờ sáng lối ra của sân bay không có người nào, Nguyễn Tri Hạ chỉnh lại áo khoác của mình, nhanh chân bước ra ngoài.
“Nửa giờ trước, tôi gọi một cuộc điện thoại, không kết nối được. Lúc trước tôi đã từng nói với cô, muốn tham gia tiệc rượu hơ khô thẻ tre sau đó mới trở về. Nhưng cô sốt ruột trở về, nhất định đêm đó sẽ đặt trước vé máy bay.” Tiêu Thâm phân tích có lý, làm cho người tin phục.
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười: “Đúng, tôi đã xuống máy bay, hiện tại sắp ra khỏi đây rồi.”
“Cô ở lối ra nào, tôi đi lái xe tới đó đón cô.” Kèm theo lời Tiêu Thâm nói, Nguyễn Tri Hạ nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng động cơ xe.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, mới ngẩng đầu nhìn: “Tôi ở lối ra E.”
“Chờ tôi ba phút.” Tiêu Thâm nói xong lập tức cúp điện thoại.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ra ngoài, đứng bên ven đường chờ Tiêu Thâm lái xe tới. Bên cạnh chỉ có tốp năm tốp ba người, Nguyễn Tri Hạ chỉnh lại quần áo, cảm thấy mùa xuân ở thành phố Thượng Hải Dương năm nay cực kỳ lạnh.
Không đến ba phút, Tiêu Thâm tới.
...