...
Sau khi dứt lời, đảm vệ sĩ như là bị quỷ ám phía sau lưng, sắc mặt gấp gáp hướng về phía cửa ra, chạy chầm chậm rời khỏi phòng làm việc riêng của Abel.
Căn phòng thoáng chốc im bặt, chỉ còn lại tiếng “tích tắc, tích tắc” vang lên rất khẽ từ chiếc đồng hồ treo cách đấy không xa. Abel ngồi ngồi im đấy rất lâu mới ngẩng đầu lên, đi đến bên cửa sổ nhìn ra phương xa.
Ở xa kia mang một mảng sáng màu cam vỏ quýt, hoàng hôn chậm rãi chợp tắt, bầu trời sẽ sớm nhuộm một màu đen, vẻ mặt ông ta bình tĩnh, ánh mắt xoay chuyển rất nhanh, vừa nhìn sẽ thấy ngay trong đó đang chất chứa toan tính điều chi, hoặc lắm khi chỉ là nỗi uất nghẹn bởi có người phá hư chuyện của mình.
Mấy ngày nay sắc mặt của Công tước Otto tuy rằng đã hồng hào hơn một chút, nhưng dấu hiệu tỉnh lại thì chẳng hề có, Nguyễn Tri Hạ dù rảnh hay bận cũng vẫn cứ chạy qua thăm ông vài ba chốc, tuy Tư Mộ Hàn không đồng ý, nhưng nhờ có Nguyễn Hướng Minh giúp đỡ, cô vẫn chạy qua rất nhiều lần.
Có điều đại đa số thời điểm, cô chạy về nhà không kịp, bình thường đều là Tư Mộ Hàn đi cùng Nguyễn Hướng Minh đến đón cô.
Chuyện như thế, trong đoạn thời gian buồn tẻ khiến lòng người nản chí này, vẫn giúp cho gia đình của họ có đôi chút niềm vui.
Khi sắc hoàng hôn dần buông, Nguyễn Tri Hạ vẫn như mọi khi bị Tư Mộ Hàn xách về nhà, ngồi trong phòng khách khoanh hai tay trước ngực, anh nghiêm mặt chẳng chịu để ý tới cô. Tình cảnh như này, suốt mấy ngày qua cậu bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh nhìn mãi cũng chai sạn cả rồi, dắt Tinh Hòa đi ngay về phía bàn ăn.
Tư Mộ Hàn xụ mặt tức giận nhìn ba người nhà chẳng khiến anh bớt lo cho nổi kia, bất đắc dĩ nhấc tay xoa lấy xoa để mặt mình, sau đấy mới chậm như rùa mà đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, quỳ một gối xuống đất nhìn lên, một cặp mắt đen tuyền, tối như màu mực nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Nguyễn Tri Hạ vốn là chẳng hề thấy tội lỗi gì, thế mà khi bị Tư Mộ Hàn nhìn như vậy, phút chốc trái tim trở nên luống cuống cả lên, ánh mắt cũng dời đi tránh né.
Thấy bộ dáng như thế này của cô, Tư Mộ Hàn làm sao mà không biết cô đang nghĩ gì cho được chứ. Bó tay thật, anh nhếch khóe môi cười lên, vươn tay nhào nắn hai bờ má của cô, để cho cô gái nhỏ này phải nhìn thẳng vào mình, mặt chẳng chút nào thay đổi, bảo: “Lần sau em ngoan chút đi, muốn đi thì nói với anh một tiếng, để anh có thể đi chung với em sang thăm ông ngoại, có được không!”
Nói xong, anh đứng dậy, hôn lên hai má cô.
“Em chỉ muốn đi thăm ông ngoại thôi mà. Anh bận như vậy, em không muốn anh lại phải lo lắng cho chúng em thêm nữa. Với cả bệnh viện có nhiều người như thế, anh lo gì chứ, dẫu gì người đó cũng chẳng thể giữa ban ngày ban mặt mà xông vào bệnh viện tới tìm chúng ta để rước thêm phiền toái, Mộ Hàn à…”
Trước mặt Nguyễn Hướng Minh và Tinh Hòa, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn hơi dè dặt, làm nũng cũng không tới nơi tới chốn, vẻ mặt cũng thiếu tự nhiên.
Tư Mộ Hàn tất nhiên là biết rõ cô rốt cuộc muốn cái gì, lại ngượng ngập cái gì. Anh cũng không muốn ở chỗ này nói thêm gì nữa, vỗ nhẹ hai má cô gái nhỏ, nắm tay dắt cô đi đến chỗ bàn ăn. Trời đất bao la, nhưng có thực mới vực được đạo, cũng không thể để cô gái nhỏ của anh bị đói được, nếu không đến lúc dạ dày cô bị khó chịu, thì cuối cùng người phải chịu khổ chịu tội cũng chỉ có anh thôi, không đáng!
Cũng như vậy, ở trong nhà chính cách đấy không xa, Nguyễn Kiến Định và Nguyễn Minh Tú hai người đang ngồi ở bàn cơm ăn tối. Công tước Otto mấy ngày nay ở bệnh viện, trong nhà nhìn thoáng quá cũng thấy quạnh quẽ hẳn đi, ghế chủ nhà không ai ngồi, Nguyễn Minh Tú chẳng thể nào quen cho đặng.
“Em sao vậy? Anh thấy dạo này em hay thẫn thờ vậy lắm, có chuyện gì không vui à? Có thể nói cho anh nghe được không?”
Vợ của anh thời gian mất tập trung gần đây càng lúc càng dài. Sắc mặt cũng càng ngày càng tái xám, ngay cả ánh mặt cũng chẳng hề có thần như trước kia, cả người cứ mất hết sức sống, chẳng hề có chút tinh thần như khi xưa.
“Không có đâu, chỉ là vì không có ông ngoại ở đây, nên em có hơi không quen thôi.”
...