...
Chẳng lẽ là sau khi cô uống say, tự mình leo lên giường ngủ à?
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng vội vàng. Nguyễn Tri Hạ không kịp suy nghĩ nhiều, đứng dậy đi mở cửa.
Khi đến gần cửa, cô tiện tay bật đèn trong phòng lên.
Cửa phòng vừa được mở ra, gương mặt lo lắng của Tần Thủy San đã hiện ra trong tầm mắt.
Tần Thủy San vừa nhìn thấy cô đã vội vàng nói: “Tôi gọi sắp làm nổ điện thoại mà cậu đều không nghe máy, còn tưởng cậu làm sao chứ!”
“Tôi uống chút rượu nên ngủ hơi say, không nghe thấy.” Trên mặt Nguyễn Tri Hạ lộ ra nụ cười áy náy, mở cửa lớn hơn cho Tần Thủy San bước vào.
Lúc này Tần Thủy San cũng ngửi thấy được mùi rượu trên người cô, cô ta khẽ nhíu mày, đang muốn nói Nguyễn Tri Hạ lại nghĩ đến chuyện sáng sớm hôm nay. Cô ta cho rằng Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn nên tâm trạng không tốt, mới uống rượu, cũng không nhẫn tâm nhiều lời nữa.
Chỉ là, khi Tần Thủy San tiến vào nhìn thấy vỏ chai rượu trên mặt đất, cô ta sửng sốt không nhịn được thốt lên:
“Chỗ rượu này cậu uống hết rồi?
“Ừ.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, lại chỉ vào một vết bẩn màu đỏ sậm trên thảm, nói với Tần Thủy San:
“Không, bị vẩy ra một ít.
So với đống chai rượu kia, chút rượu bị vẩy ra đó có tính là gì.
Vẻ mặt Tần Thủy San kinh ngạc. Trước kia cô ta cũng từng dẫn Nguyễn Tri Hạ đến mấy bữa tiệc rượu, Nguyễn Tri Hạ thường không uống được, hoặc là sẽ từ chối không uống.
Cô cầm vỏ chai rượu lên quơ quơ, nhìn Nguyễn Tri Hạ:“ Tửu lượng của cậu rất tốt hả?”
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên cũng nhớ đến chuyện Tần Thủy San đang nghĩ, hơi lúng túng gãi gãi tóc sau tai:
“Cũng tạm được….”
Tần Thủy San liếc mắt khinh bỉ, kéo tay Nguyễn Tri Hạ, xách cô nhét vào trong phòng tắm:
“Người cậu hôi muốn chết, mau đi tắm đi, rồi tham gia một bữa dạ tiệc với tôi.”
“Dạ tiệc gì?”
Nguyễn Tri Hạ ngửi ngửi người mình một cái. Cô tự uống rượu nên cũng chẳng ngửi thấy mùi rượu gì.
“Một buổi dạ tiệc từ thiện quy mô lớn, sắp bắt đầu rồi.”
Tần Thủy San không còn kiên nhẫn mà phất tay:
“Cậu nhanh nhanh lên.”
Tiệc từ thiện?
Nguyễn Tri Hạ ngược lại không có thoái thác, mà ngoan ngoãn đi tắm rồi bước ra.
Cô cũng có mang lễ phục tới, chỉ cần làm tóc nữa là được.
Nhưng sắp không kịp giờ rồi, Tần Thủy San đành phải làm tóc cho cô.
“Cậu còn có thể làm tóc sao?”
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc, vậy mà Tần Thủy San còn có thể làm tóc nữa.
“Tôi có gì không biết làm chứ? Tôi còn có thể chỉnh sửa biên tập nữa đấy.”
Tần Thủy San vỗ vỗ đầu cô, ý bảo cô đừng có lộn xộn:
“Trong đòan phim lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, cần phải có sự chuẩn bị chu đáo.”
Nguyễn Tri Hạ trêu ghẹo Tần Thủy San:
“Vậy cậu cũng được xem là đa tài đa nghệ đó.”
“Người ưu tú thì đương nhiên cái gì cũng sẽ biết làm rồi.”
Tần Thủy San cũng không hề khách sáo, hào phóng nhận lấy lời khen của Nguyễn Tri Hạ.
...