...
Sáng hôm sau, Nguyễn Tri Hạ lái xe đưa Tư Nguyễn đi nhà trẻ.
Mới vừa xuống xe, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có người đang nhìn cô.
Cô quay đầu nhìn xung quanh thì phát hiện có một chiếc xe màu đen không nổi bật lắm đậu cách đó không xa.
Tuy màu đen rất khiêm tốn nhưng bản số xe lại không khiêm tốn chút nào.
Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn lái xe đến cổng nhà trẻ làm gì, muốn thăm Tư Nguyễn sao?
Nhưng nếu anh muốn đến thăm Tư Nguyễn thì hoàn toàn có thể đến chỗ cô vào buổi sáng mà, nếu không lúc này anh nên xuống xe mới đúng.
Nếu đều không phải thế, vậy thì nói rõ không phải Tư Mộ Hàn đến thăm Tư Nguyễn mà có thể anh là đến tìm cô.
Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, chỉ là đưa Tư Nguyễn vào nhà trong nhà trẻ.
Lúc cô ra ngoài thì Thời Dũng đã đứng trước xe cô.
“Cô Hạ.” Thời Dũng hơi gật đầu, chào cô.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Chuyện gì?”
“Cậu chủ mời cô đi qua bên đó một chuyến.” Thời Dũng liếc nhìn về chiếc xe của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại, đi về phía chiếc xe của Tư Mộ Hàn.
Cô nhìn vào trong thấy hàng ghế trước không có ai ngồi thì mở cửa xe sau, vào trong ngồi xuống.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ngồi vào trong, cũng không nhìn Tư Mộ Hàn, thái độ giải quyết chuyện công nói: “Có việc thì nói nhanh lên, tôi còn nhiều việc bận lắm.”
Tư Mộ Hàn giống như hơi thay đổi tư thế, cô cảm thấy ghế ngồi hơi run lên.
Tiếp theo đó giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn chậm rãi vang lên trong buồng xe: “Lúc cô tìm luật sư cũng không tìm hiểu lai lịch của đối phương sao? Luật sư không đủ tư cách như Tạ Ngọc Nam mà cô còn mơ mộng hão huyền có thể dựa vào anh ta để kiện thắng tôi sao?”
“Tôi muốn đính chính với anh một chuyện, không phải tôi mơ mộng hão huyền, mà là tín nhiệm. Tôi tin tưởng Tạ Ngọc Nam chắc chắn sẽ thắng vụ kiện này.” Nguyễn Tri Hạ biết, chắc chắn Tư Mộ Hàn đã nhận được lệnh truyền của tòa án.
“Tín nhiệm mù quáng, xử trí theo cảm tính!” Tám chữ ngắn gọn, lộ ra ý tứ bất đắc dĩ vô cớ.
Nguyễn Tri Hạ bỗng quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, chỉ thấy sườn mặt rắn rỏi lạnh lẽo và khóe môi hơi nhếch lên của anh.
Cô khẽ cười một tiếng: “Anh Tư đây là đang lo lắng tôi thua kiện sao? Không ngờ đến giờ anh còn quan tâm đến tôi như vậy.”
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, biểu hiện lạnh lùng: “Dù sao cũng từng là vợ chồng, tôi chỉ là không muốn cô thua quá khó coi mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ bị anh chọc tức nghẹn một hồi, giọng điệu nặng nề: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Cô nói xong thì kéo cửa xe bước xuống xe, đập cửa xe vang lên một tiếng ‘rầm’.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đi rồi, không lâu sau Thời Dũng cũng trở lại.
Anh đứng cách đó không xa, lúc Nguyễn Tri Hạ xuống xe, động tĩnh đóng cửa xe quá lớn, anh đều nhìn thấy.
Thời Dũng nhìn vào kính chiếu hậu, Tư Mộ Hàn dựa vào cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng bên trong buồng xe tràn ngập áp suất thấp khiến anh biết được, lúc này tâm trạng của Tư Mộ Hàn rất không tốt.
“Cậu chủ là nói chuyện của Tạ Ngọc Nam với mợ chủ sao? Tôi có điều tra qua Tạ Ngọc Nam kia, không phải hoàn toàn là không đủ tư cách, lúc anh ta ở trường học cũng đã từng giúp người ta cãi thắng vài vụ kiện, chỉ có điều về sau ăn chơi chè chén, không làm luật sư nữa…”
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn anh, ánh mắt âm u đến đáng sợ, Thời Dũng không nhịn được liền im bặt.
Trước đó Tư Mộ Hàn bảo anh đi điều tra tư liệu của Tạ Ngọc Nam, anh có thể suy đoán được Tư Mộ Hàn tìm Nguyễn Tri Hạ chính là nói chuyện của Tạ Ngọc Nam.
Anh cảm thấy Tư Mộ Hàn xem thường luật sư Tạ Ngọc Nam này, nhưng lấy kinh nghiệm của Thời Dũng mà nói, năng lực của Tạ Ngọc Nam chưa chắc đã tệ.
Tư Mộ Hàn chỉ là lạnh lẽo nói: “Cậu đúng là rất thưởng thức Tạ Ngọc Nam nhỉ?”
...