...
Thẩm Lệ mỉm cười nói: “Cảm ơn cô, nếu như cô không đến nhà tôi, thì nói không chừng bây giờ tôi vẫn còn nằm ở nhà a.”
Cô còn nhớ trong lúc mình mơ mơ hồ hồ đã nghe thấy giọng của Cố Tri Dân.
Sau khi do dự một lát, cô vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Lúc tôi ngủ mê, có người nào đó đến thăm tôi sao?”
“Không có.” Cố Mãn Mãn vừa nói, vừa quay người lấy cháo cho cô: “Chị đã ngủ khá lâu rồi, chắc là đói rồi nhỉ, em có mua cháo cho chị, chị có muốn ăn một chút không?”
Thẩm Lệ sững sờ, cô không nói gì.
Cô đã nghe nhầm rồi nhỉ.
…
Thẩm Lệ đã hạ sốt, đích thực là cũng có chút đói rồi.
Nhưng lúc cô đưa vào miệng ăn, thì lại cảm thấy không có chút khẩu vị nào cả, ăn được vài miếng là đã không muốn ăn nữa.
Thẩm Lệ buông muỗng xuống rồi nhìn qua Cố Mãn Mãn: “Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
Công việc đã đến tay cô nhưng lại bị người khác cướp mất rồi.
Mấy năm nay cô đến Thịnh Hải chưa bao giờ gặp phải chuyện này cả.
Cố Mãn Mãn nhìn thấy thần sắc của cô, nói: “Tiêu Văn.”
Là Tiêu Văn…
Cái quảng cáo mà chiều nay Thẩm Lệ phải quay là một nhãn hiệu lớn trên quốc tế.
Làm sao mà có thể đến phiên một diễn viên tuyến 18 còn chưa quay qua một bộ phim lớn nào chứ.
Chắc chắn là do Cố Tri Dân nhúng tay vào rồi.
Tổng giám đốc của Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải muốn nâng đỡ cho bạn gái của mình, cũng rất bình thường a.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lệ lại cảm thấy có chút thật buồn cười, sau đó lại không nhịn được mà cười lên thành tiếng.
………
...