Chương 259


...

“Ngụy biện!” Nguyễn Hương Thảo vốn chẳng đặt Nguyễn Tri Hạ vào trong mắt: “Cô có bản lĩnh thì đi theo tôi tới nói với bố đi.”

“Đi thì đi!”

Thật ra, Nguyễn Tri Hạ cũng không muốn nhìn Nguyễn Thị cứ thế sụp đổ, ở đây có rất nhiều nhân viên đi theo cụ Nguyễn từ đó tới giờ, làm việc trong công ty hơn nửa đời người, bọn họ thật sự có tình cảm với Nguyễn Thị.

Cô không phải thánh nhân, xét theo góc độ ân oán cá nhân, nếu Nguyễn Thị sụp đổ mất, trong lòng cô có lẽ cũng sẽ cảm thấy vui sướng.

Thế nhưng, sự vui sướng trong lòng cũng chỉ trong chốc lát, nếu Nguyễn Thị thật như thế, số lượng lớn nhân viên sẽ thất nghiệp, có thể nghĩ tới kết quả là thế nào.

Cô không thể giả vờ câm điếc, hay giả vờ không biết gì cả.

Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau màn của truyền thông Thịnh Hải, như vậy, chắc chắn một tay anh ta bày ra chuyện của Trần Tuấn Tú.

Vì muốn ép cụ Nguyễn về nước, anh ta đã liên tục ra tay trong tối, nếu như cụ Nguyễn vẫn không về, không chừng anh ta sẽ trực tiếp chơi Nguyễn Thị tới sụp luôn.

Một người đàn ông lấy đạn không cần thuốc tê, hai mươi sáu tuổi đã trở thành ông trùm của ngành giải trí, sao Nguyễn Lập Nguyên có thể đấu lại anh ta?



“Bố, Nguyễn Tri Hạ tới rồi!”

Nguyễn Hương Thảo lôi Nguyễn Tri Hạ tới văn phòng của.

“Tri Hạ, hôm qua con đi tìm Trần Tuấn Tú nói chuyện gì thế? Sao lại thành ra thế này?” Nguyễn Lập Nguyên đứng thẳng người lên, đi ra từ phía sau bàn làm việc.

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không có nói gì cả.”

“Không nói gì sao lại thành ra thế này?” Nguyễn Hương Thảo mỉa mai nhìn cô: “Chắc chắn là cô nói gì đó với Trần Tuấn Tú, làm mất lòng anh ta, tiêu đề trên mạng rất rõ ràng là có người mua bảng danh sách, rồi thuê thủy quân xoát lên.”

“Lúc trước cô thuyết phục anh ta như thế nào? Anh ta có nói là chắc chắn sẽ ký kết hợp đồng làm người đại diện với Nguyễn Thị không? Dùng đầu óc của cô suy nghĩ cho cẩn thận một chút, địa vị của anh ta cao như thế, sao lại đồng ý ký chứ?”

Chuyện này có liên quan tới Tư Mộ Hàn, khỏi phải nghi ngờ, chắc chắn đây là một cái bẫy đã được bố trí xong xuôi ngay từ đầu rồi.

“Hừ, ai mà chả thích cái đẹp, dù địa vị của Trần Tuấn Tú có lớn cỡ nào, thì cũng là đàn ông thôi.” Lời ngầm của Nguyễn Hương Thảo là anh ta vừa ý cô ta, nên mới đồng ý nhận làm người đại diện của Nguyễn Thị.

Đừng nói là Tri Hạ, ngay cả Nguyễn Lập Nguyên cũng không tin.

Ông ta lắc tay áo: “Hương Thảo, lúc đó Trần Tuấn Tú nói sao với con.”

“Anh ta… khen con rất quyến rũ, rồi còn nói có thể thử một lần.” Nguyễn Hương Thảo nói, thế mà mặt cũng ửng đỏ lên.

Nguyễn Tri Hạ cười nhạo một tiếng, Nguyễn Hương Thảo vừa ý Trần Tuấn Tú à?

“Lúc đó không phải con nói anh ta đã đồng ý muốn ký hợp đồng với công ty mình ư?” Nguyễn Lập Nguyên hung hăng nhíu mày, giọng nói hơi trầm xuống.

“Con thấy cũng chả khác mấy, nếu con biết sẽ có chuyện thế này, thì hôm sau con sẽ tự mình đi tìm anh ta bàn chuyện ký hợp đồng này…”

Bây giờ, cô ta hơi hối hận, lí do cô để Nguyễn Tri Hạ đi bàn hợp đồng chủ yếu là vì thấy Trần Tuấn Tú đã có chút hứng thú với mình, không nên chủ động quá, phải thờ ơ với anh ta một chút, đợi anh ta chủ động tìm cô.

Thấy vẻ mặt Nguyễn Lập Nguyên càng ngày càng nặng nề, Nguyễn Hương Thảo cũng không dám nói nữa.

Theo ý của cô thì, tất cả chuyện này là do gã Trần Tuấn Tú kia giở trò quỷ!

Nguyễn Lập Nguyên ngồi trên ghế sô pha, nâng trán thở dài, trong giọng nói đầy mệt mỏi: “Có người muốn đối phó Nguyễn Thị.”

“Đúng thế, bắt đầu từ lúc Trần Tuấn Tú không từ chối lời mời của Nguyễn Thị ngay lập tức, đây chính là một cái bẫy.” Nguyễn Tri Hạ lặng im suy nghĩ một lát, mới nói: “Có lẽ là sớm hơn đó nữa.”

...