...
Bước chân của Tư Mộ Hàn vừa dài vừa nhanh, Tô Miên chỉ có thể chạy bộ theo mới có thể đuổi kịp anh.
Anh kéo mở cửa xe ngồi xuống, mãi đến khi khởi động xe chạy đi xa anh cũng không để ý đến Tô Miên.
Tô Miên hơi lo lắng nghĩ có phải Tư Mộ Hàn đã biết mình làm gì rồi không?
Bên trong một chiếc xe màu đen ở chỗ đậu xe khác bên đường, Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Diễn ngồi bên trong nhìn xe của Tư Mộ Hàn chạy xa rồi mới hạ cửa sổ xe xuống.
Nắm đấm của Cố Tri Dân nện mạnh lên tay lái nói: “Tri Hạ, lúc nãy cô không nên cản tôi, cứ để tôi đánh chết tên ngốc Tư Mộ Hàn kia đi!”
Cố Tri Dân còn đang tức giận, nên những gì có thể nói được anh đều nói thẳng ra, ngay cả Tư Mộ Hàn cũng dám mắng.
Tuy Nguyễn Tri Hạ cũng hơi tức giận, nhưng vẫn tỉnh táo hơn Cố Tri Dân.
Cô nói xa xôi: “Anh có dám mắng như vậy trước mặt Tư Mộ Hàn không?”
Cố Tri Dân bị nghẹn họng, khóe miệng giật giật: “Tri Hạ, bây giờ chúng ta là chiến hữu trên cùng một trận tuyến, có chiến hữu nào đâm dao như cô không chứ? Bình thường cô bảo tôi mắng anh ta chắc chắn tôi sẽ không dám…”
Nói tới đây, anh hơi dừng lại, lắc đầu nói: “Nói đi nói lại, đời này tôi cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày tôi dám ra tay với Tư Mộ Hàn, còn đánh thắng anh ta nữa đấy.”
Trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được cảm giác hơi tự hào, Nguyễn Tri Hạ nghe được chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Nếu không phải trước đó khi cô đập cái ly, Tư Mộ Hàn mất tập trung trong giây lát thì Cố Tri Dân chắc chắn cũng không chiếm được thế thượng phong.
Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, hơi xuất thần nhìn ngón tay của mình.
Vừa nãy ở trong quán cà phê, cảnh tượng Tư Mộ Hàn việc nghĩa chẳng từ nan che trước mặt Tô Miên không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô, khiến lòng cô rất buồn bực.
“Thật không biết Đình Kiên suy nghĩ gì, người phụ nữ Tô Miên kia…”
Cố Tri Dân ở bên cạnh vẫn còn lầu bầu nói chuyện, Nguyễn Tri Hạ nghe một nửa lại không còn tâm tư nghe tiếp.
Cố Tri Dân nhận ra được Nguyễn Tri Hạ không nghe anh nói chuyện nữa thì giơ tay ra huơ huơ trước mặt Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ hồi tinh thần lại, có phần mờ mịt nhìn Cố Tri Dân hỏi: “Sao thế?”
“Cô đang nghĩ gì thế? Tôi vừa nói chuyện với cô nhưng cô chẳng nghe gì cả?” Cố Tri Dân nghiêng đầu đánh giá Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ do dự trong chốc lát, hơi thở dài nói: “Tô Miên đối phó với Lệ như vậy là vì cô ta hận tôi, là tôi đã liên lụy Lệ.”
“Lời nói này đừng nên nói nữa, không có liên quan gì tới cô.” Cố Tri Dân nói tới đây thì giận không chỗ phát tiết: “Nếu nhất định phải trách thì nên trách Đình Kiên, tìm thứ đồ gì..”
Trước đó khi Tư Mộ Hàn mất trí nhớ, Tô Miên lấy thân phận tự cho mình là vợ chưa cưới của anh, Cố Tri Dân là người chơi đùa khắp chốn làm sao không nhìn ra được Tô Miên là dạng phụ nữ gì, bắt đầu từ đó Cố Tri Dân đã không có thiện cảm với người phụ nữ Tô Miên này rồi.
Nguyễn Tri Hạ khẽ cau mày, rốt cuộc chuyện này vẫn khiến cho Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân xảy ra hiềm khích.
Lúc này điện thoại của Cố Tri Dân vang lên.
Cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà khiến cho giọng nói của Cố Tri Dân trở nên lạnh lẽo ngay lập tức: “Tìm được chưa? Tôi sẽ tới ngay.”
Anh cúp điện thoại, thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình, vội giải thích: “Đã tìm được nhân viên bị Tô Miên mua chuộc kia rồi.”
Anh cười đến độ có phần phát cáu: “Chúng ta đi qua đó ngay bây giờ.”
*
Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Dân lại cùng lái xe qua bên đó.
Địa điểm được chọn là trong một nhà để xe dưới hầm.
Một người đàn ông gầy gò sợ hãi đứng ở đó, bên cạnh là hai thủ hạ của Cố Tri Dân đang canh giữ.
Thủ hạ của anh vừa nhìn thấy anh đi qua thì vội cung kính nói: “Chủ tịch Cố.”
Cố Tri Dân đi thẳng tới trước mặt người đàn ông gầy gò kia, khóe môi cong lên nụ cười tà khí, giơ tay vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông kia, trong giọng điệu không nghe ra bất kỳ sự tức giận nào: “Biết tôi là ai không?”
...