...
Vũ Nguyên Hải nhìn chằm chằm rượu vang đang được để ở trên bàn, mặt không biểu cảm gì vung tay lên, đập trúng vào bình rượu, tiếng vỡ vụn nặng nề vang lên, rượu vang rơi xuống từ trên bàn, vãi đầy xuống đất.
Tư Mộ Hàn chau mày lùi về sau, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc người này đang muốn làm gì, đột nhiên lại phát điên.
“Gu của Trần Mộc Châu đúng là tệ, rượu giả mà còn bày ở trên giá, không vừa mắt chút nào cả.” Dường như vẫn chưa đủ nghiện, Vũ Nguyên Hải đứng dậy, cầm lấy một cây gậy trong góc, đập hết toàn bộ rượu ở trên giá.
Nhìn thấy anh ta càng ngày càng phát điên, mặt Tư Mộ Hàn đen lại, vui giận bất thường, đúng là một người không biết phân biệt đúng sai. Tri Hạ ở trong tay anh ta, không biết có thể trở về bên cạnh anh mà không tổn hại gì không.
“Tôi phải xác định được sự an toàn của Nguyễn Tri Hạ đã, nếu không cho dù tôi phải tự tay hủy đi Sunrise cũng không để anh được lợi đâu.”
Việc cấp bách là phải tìm cách để biết được rốt cuộc Tri Hạ đang ở đâu, mới có thể thông báo cho Nguyễn Kiến Định, đưa người đến để viện trợ.
“Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ có điều…” Vũ Nguyên Hải nhìn bình rượu bị vỡ và rượu vang rơi đầy trên đất, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Anh ta quay đầu lại nhìn Trần Bắc ở đằng sau Tư Mộ Hàn, do dự một lúc mới mở miệng:
“Không được đem vệ sĩ theo, nhất là tên vệ sĩ lúc nãy xông vào đầu tiên. Bây giờ đứng hết ra ngoài cửa, tôi chỉ có thể đưa một mình anh đi gặp cô ấy.” Anh ta cười híp mắt lại, vuốt ve con búp bê không biết lấy từ đâu ra.
Vũ Nguyên Hải cảm nhận thứ lông xù dưới tay mình, nhỏ bé và mềm mại, làm tâm trạng anh ta rất tốt.
“Được, khi nào chúng ta xuất phát?” Tuy rằng lúc này chân của anh không được thuận tiện, thế nhưng cho dù ngồi trên xe lăn, đối phó với một tên đàn ông trói gà không chặt như Vũ Nguyên Hải cũng không có vấn đề gì.
“Chủ tịch Hàn đã vui vẻ như vậy, bây giờ chúng ta xuất phát luôn cũng không có việc gì, chỉ là…” Nói rồi, anh ta đột nhiên bước lên trước hai bước, mắt đối mắt với Tư Mộ Hàn, cười hì hì: “Anh thật sự yên tâm với tôi, hay là quá tự tin, cảm thấy cho dù gãy chân rồi tôi cũng không làm gì được anh?”
“Việc này không cần anh phải lo lắng, chỉ cần đưa tôi đi gặp Tri Hạ, những việc khác anh không cần suy nghĩ.”
Nói chuyện với người điên rất mệt, nhất là một tên điên thông minh thì càng phải tiêu tốn nhiều sức lực hơn.
“Nếu đã như vậy, thế thì đi thôi!” Vũ Nguyên Hải nhún vai, chớp mắt bĩu môi, đẩy xe lăn của Tư Mộ Hàn lên phía trước.
Trần Bắc bước lên phía trước, nhanh như chớp đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Vũ Nguyên Hải, sắc mặt lạnh lùng.
“Ồ, không phải đã nói là không đi cùng sao, hình như vệ sĩ ở bên cạnh Chủ tịch Hàn không yên tâm thì phải.” Hai tay vẫn nắm chặt xe lăn, Vũ Nguyên Hải cười lớn nhìn Tư Mộ Hàn, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
“Trần Bắc, bỏ tay ra.” Tư Mộ Hàn không quay đầu lại, ôm lấy trán, xoa xoa huyệt thái dương đang nhói lên, bây giờ anh không đợi được nữa, ai mà biết tên điên Vũ Nguyên Hải rốt cuộc đã giấu Tri Hạ ở đâu chứ, anh lo lắng sắp chết, nếu như có thể, anh chỉ muốn lắp thêm đôi cánh bay đến bên cạnh Tri Hạ, cô gái nhỏ chắc sợ hãi lắm.
Trần Bắc nhìn chằm chằm Vũ Nguyên Hải, cắn chặt răng, không tình nguyện bỏ tay ra, cúi đầu không quan tâm nữa.
“Chủ tịch Hàn, lúc trước đã nói rồi, phải để những người này đứng ở ngoài cửa, anh không thể không nói gì như vậy!” Bây giờ Vũ Nguyên Hải không nhìn thấy biểu cảm của anh, anh ta liếm đôi môi đỏ, ánh mắt không đứng đắn.
“Ra ngoài.” Quyền chủ động không ở tay mình, Tư Mộ Hàn chỉ có thể nghe theo lời Vũ Nguyên Hải, mím môi dựa vào xe lăn, không cẩn thận chạm vào tay anh ta, Tư Mộ Hàn ngồi thẳng dậy theo phản xạ, hai tay nắm chặt xe lăn mới miễn cưỡng ngồi vững.
...