...
Thật sự bọn họ cũng đón Mạc Cẩm Vân trở bề, cho dù Lưu Chiến Hằng muốn điều tra cũng có thể điều tra được. Mà tung tích của Mạc Hạ, bọn họ vẫn luôn để ý, cho nên chỉ cần Mạc Hạ không đi ra ngoài, Lưu Chiến Hằng chắc hẳn sẽ không biết chuyện của Mạc Hạ.
Nhưng bây giờ đưa Mạc Hạ về thành phố Hà Dương, chuyện này đoán chừng cũng không giấu được lâu.
Lưu Chiến Hằng nghe cô nói xong, giọng điệu thay đổi: “Cậu ta và Mạc Cẩm Vân không phải đã trở thành kẻ thù của nhau rồi sao?”
“Ai biết? Anh muốn biết thì tự đi hỏi đi. Tôi chỉ muốn trả thù Tư Mộ Hàn, còn chuyện giữa anh ta với Mạc Cẩm Vân, tôi không muốn biết.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, cúp máy.
Cô suy tư hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng cách đó không xa, cũng không biết có nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Lưu Chiến Hằng hay không.
Nguyễn Tri Hạ đi về phía anh, sau khi đến gần, lên tiếng hỏi anh: “Không phải anh đi xem thử ư?”
Cô chỉ về hướng phòng Mạc Cẩm Vân.
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, kéo cô đi thẳng về phía phòng làm việc.
Bước vào phòng làm việc, Tư Mộ Hàn lập tức đóng cửa phòng lại.
Sau đó, anh quay lưng về phía Nguyễn Tri Hạ mà bước đến trước cửa sổ, hai tay bỏ vào túi quần tây, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dáng vẻ thoạt nhìn rất bực bội.
“Sao vậy?” Nguyễn Tri Hạ bước đến, đứng cạnh anh.
Nửa ngày sau, Tư Mộ Hàn mới lên tiếng: “Dù anh không đồng ý, em vẫn muốn kiên trì với kế hoạch của em đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn đang nói đến việc cô giả vờ trả thù anh, rồi âm thầm điều tra bí mật của chuyện này sau lưng Lưu Chiến Hằng.
Cô không chút do dự, nói thẳng: “Đúng, cho dù anh không đồng ý, em vẫn sẽ làm.”
Cô nói xong, quay đầu lại thấy Tư Mộ Hàn không có phản ứng gì, hơi tức giận nói: “Nhất là sau khi thấy Mạc Hạ, em càng cảm thấy việc này em không thể không làm. Nếu như không sớm biết được rốt cuộc Lưu Chiến Hằng là ai, cất giấu bí mật gì, vậy chúng ta đừng mong có ngày bình yên.”
“Em không tin anh có thể xử lý được chuyện này.”
Giọng nói Mạc Đã Kiên lạnh lẽo, như xen lẫn một lớp sương lạnh.
“Về nguyên nhân vì sao em muốn làm vậy, em đã giải thích rất nhiều lần với anh. Không phải em không tin tưởng anh, mà là muốn góp chút sức lực vì anh, vì Mạc Hạ, vì chúng ta.”
“Từ trước đến giờ em vẫn luôn tin tưởng anh, nhưng không thể nào để anh gánh vác tất cả mọi chuyện được. Lưu Chiến Hằng bây giờ đã đối địch với anh, anh ta thấu hiểu lòng người, giỏi tính toán, sau lưng lại có thế lực thần bí. Anh ta quá cảnh giác, hiện giờ chỉ có em mới có thể tiếp cận anh ta, đây là cách nhanh nhất và dễ nhất rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nói cả một đoạn dài như vậy, từ đầu đến cuối gương mặt Mạc Đã Kiên đều lạnh lùng, cũng không biết có nghe vào lời cô nói hay không.
Cô biết, Tư Mộ Hàn chỉ là không muốn cô phải mạo hiểm.
Nhưng cô cũng có trách nhiệm của riêng mình, hơn nữa cô cũng không phải một người phụ nữ chỉ có thể được người khác bảo bọc.
Cô không yếu đuối như vậy.
…
Sau khi Thẩm Lệ biết Nguyễn Tri Hạ ở biệt thự của Tư Mộ Hàn, liền tìm đến.
“Cậu với Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc ở nước M, hành động của Nguyễn Tri Hạ trên tiệc tối cô cũng nhìn thấy.
Nguyễn Tri Hạ dừng lại một chút, nhìn vào mắt Thẩm Lệ, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu Lệ, chuyện này rất phức tạp, tớ không biết phải nói với cậu từ đâu, cũng không muốn cậu bị liên lụy vào.”
“Cậu đang làm tớ lo muốn chết đó!” Thẩm Lệ cau mày, trừng cô.
“Yên tâm, không phải còn có Tư Mộ Hàn ở đây sao? Ở cạnh anh ấy, tớ không lo lắng, cậu lo cái gì?” Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười: “Có điều thời gian này tớ có thể sẽ bận nhiều việc, nếu không có việc gì, cậu đừng tìm tớ nhé.”
“Còn nữa, cái tên Lưu Chiến Hằng kia, cậu cố gắng đừng tiếp xúc với anh ta.”
“Tớ biết rồi.” Thẩm Lệ hừ một tiếng: “Tên khốn Lưu Chiến Hằng đó, sớm muộn gì cũng gặp quả báo!”
...