...
Nhưng bây giờ Tư Nguyễn đi ngủ rồi, cũng không biết đến lúc nào mới tỉnh lại, cô phải làm sao để đơn độc ở cùng với Tư Mộ Hàn trong căn phòng này đây?
Nguyễn Tri Hạ đi ra khỏi phòng, cứ thế đi thẳng về phòng mình.
“Nguyễn Tri Hạ.”
Cô có đi nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng giọng nói của anh.
Cô đâu thể làm như không nghe thấy nên chỉ đành dừng bước, cũng không quay đầu lại mà chỉ mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn có hơi nghiêm túc, nên Nguyễn Tri Hạ tưởng anh có chuyện gì.
Kết quả là hai giây sau, Tư Mộ Hàn chỉ nói ra ba chữ: “Anh đói rồi.”
Bữa cơm trưa hôm nay đúng là có ăn hơi sớm nhưng bây giờ mới có ba giờ chiều, anh nhanh đói đến vậy sao?
Nguyễn Tri Hạ không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn anh: “Tư Mộ Hàn, anh xem tôi là người hầu của anh đấy à?”
“Anh không sinh con với người hầu.” Tư Mộ Hàn hơi nhếch mắt, vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, nhưng khi vào tai Nguyễn Tri Hạ thì lại có cảm giác bị trêu chọc.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời không biết phải nói gì, cô nắm chặt tay rồi lập tức buông lỏng: “Chờ chút.”
Nguyễn Tri Hạ cũng giật mình, ban nãy thật ra cô rất do dự, nhưng mở miệng ra lại là đồng ý làm cơm cho Tư Mộ Hàn ăn.
Buổi trưa cô làm ít món, về cơ bản cũng chẳng còn thừa lại gì.
Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý muốn trả thù gì mà Nguyễn Tri Hạ chỉ muốn nấu cho Tư Mộ Hàn một bát mì rau cải qua quýt cho xong.
Nhưng khi vào trong bếp, cô lại theo thói quen lấy thịt từ trong tủ lạnh ra, nấu cho Tư Mộ Hàn một bát mì thịt bò.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào bát mì thịt bò đã nấu xong, đưa tay vịn vào bàn bếp, trong lòng không biết phải làm sao.
Nguyễn Tri Hạ ơi là Nguyễn Tri Hạ, mày không thể khá hơn một chút được à?
Bọn mày đã chia tay lâu rồi, Tư Mộ Hàn cũng đã có người mới rồi, mày còn quan tâm anh ta như vậy làm gì?
Thảo nào mà người ta luôn nói phụ nữ nó nói một đằng nghĩ một nẻo, lừa mình dối người.
Nguyễn Tri Hạ tự giễu chính mình rồi đóng nắp lọ ớt vào.
Cứ coi như là giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình đi, giả vờ quên mất rằng Tư Mộ Hàn thích ăn cay.
Nguyễn Tri Hạ ổn định lại tinh thần, bưng bát mì thịt bò đã nấu xong lên.
Tư Mộ Hàn đã ngồi trước bàn ăn chờ sẵn rồi.
“Cạch” một tiếng, Nguyễn Tri Hạ đã đặt bát mì xuống trước mặt Tư Mộ Hàn, còn khiến cho nước trong bát bắn ra tung tóe.
Tư Mộ Hàn cầm đũa đảo mì trong bát, vô cùng tự nhiên hỏi: “Có ớt không?”
“Ở trong bếp, tự lấy.” Nguyễn Tri Hạ bỏ lại câu này rồi quay người định đi về phòng.
Chưa được hai bước, cô chợt nhớ ra chuyện ngày hôm đó gặp Tiêu Giai Kỳ trong siêu thị, bà ta tìm cô muốn hỏi về tung tích của Nguyễn Hương Thảo.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo là trong một tầng hầm của một tòa nhà ở nước M.
Chắc chắn Tư Mộ Hàn biết tung tích của Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, quay đầu nhìn về phía bàn ăn.
Tư Mộ Hàn đưa lưng về phía cô, một mình ngồi trước bàn, ăn mỳ.
Bàn ăn không lớn nhưng cũng toát lên sự trống trải, tịch liêu.
Nguyễn Tri Hạ đứng yên đó một lát rồi đi về phía bàn ăn, ngồi xuống đối diện Tư Mộ Hàn.
...