Chương 3957


...

Ở phía bên kia, sắc mặt của Nguyễn Kiến Định vẫn vô cùng bình thường. Trần Bắc đã dành thời gian cả một đêm để điều tra hành tung của Abel.

Thừa dịp lúc trời mới tờ mờ sáng, anh ta nhanh chóng leo lên cửa sổ phòng của Nguyễn Kiến Định. Lúc Nguyễn Kiến Định đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng động nhẹ bên ngoài cửa sổ, anh ta nhanh chóng mở mắt ra, bàn tay đặt dưới gối nắm chặt con dao, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.

Sau một hồi, gương mặt Trần Bắc nhanh chóng xuất hiện, ngay sau đó anh ta nhanh chóng lách vào trong.

Sau khi anh ta lách vào thì cũng không đứng dậy ngay, giống như vừa làm một chuyện khiến sức lực anh ta tiêu hao một cách đáng kể. Trần Bắc nằm dưới đất thở hổn hển một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy: “Ngài Kiến Định, cơ bản đã điều tra ra được vị trí hiện tại của Abel”

“Rất tốt, mau đi chuẩn bị một chút. Chờ tới khi trời sáng hẳn tôi và anh sẽ viếng thăm ông ta, nhớ thay đổi diện mạo của mình một chút.”

Lúc nói chuyện, Nguyễn Kiến Định nhanh chóng phát hiện ra phần vải bên hông anh ta có hơi đậm màu hơn một chút, anh ta nhanh chóng cảm nhận được có gì đó không ổn.

BỊ thương sao? ` Sự ươn ướt cùng mùi máu tanh thoang thoảng nhanh chóng tiết lộ sự thật. Nguyễn Kiến Định thu tay lại, cau mày lấy ra một chiếc hộp cứu thương nhỏ dưới đáy tủ quần áo, sau đó đưa cho Trần Bắc.

“Anh mau xử lý một chút đi, nếu không ổn thì ngày mai tôi sẽ đi một mình.” Nguyễn Kiến Định nhanh chóng đưa tay mở đèn. Khi vừa mở đèn anh ta nhanh chóng nhìn thấy vết thương vừa to vừa sâu kia. Vết thương to như thế không biết Trân Bắc trèo lên đây thế nào.

Lúc đi gặp vài người thì bị thương. Nhưng chỉ là bị thương nhẹ | thôi, không có gì đáng lo ngại cả.

Ngài Kiến Định cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý thật tốt, sẽ không để ảnh hưởng đến hành động ngày mai của chúng cô ta đâu.’

Nói đến Trần Bắc đang nở nụ cười ngốc nghếch một tiếng, anh ta cầm lấy hộp y tế trong tay Nguyễn Kiến Định, động tác tương đối thuần thục mở ra ở bên trong lựa lựa chọn chọn một hồi tìm mấy thứ bản thân đang cần, sau đó vén quần áo đã dính chặt vết thương lên, máu trong nháy mắt tuôn ào ào nhưng Trần Bắc giống như người không hề biết đau đớn là gì, anh ta chỉ nhíu mày, sau đó đem rượu trong tay đổ lên vết thương.

“Xoẹt xoẹt” Một chuỗi bong bóng trắng trào ra, chỉ cần nghe tiếng thôi Nguyễn Kiến Định đã cảm thấy đau đớn rồi, nhưng anh ấy chỉ cau mày ngồi trên giường cũng không can thiệp.

Vệ sĩ như bọn họ có Hàn cách làm việc riêng và người này càng là người có năng lực nhất bên cạnh Mộ Hàn, vì vậy Nguyễn Kiến Định càng thêm tin tưởng anh ta hơn.

“Xử lý vết thương xong rồi, anh ở đây nghỉ ngơi một lát đi. Ba tiếng nữa chúng ta mới có thể xuất phát.” Nói xong câu này, Nguyễn Kiến Định cũng không có quản anh ta nữa. Mặc dù trời vẫn còn sớm nhưng mọi người đều đã tỉnh, anh liền dứt khoát không ngủ nữa mà đi giải quyết công việc của công ty.

Hiệu suất làm việc của Nguyễn Kiến Định tương đối cao, thoáng chốc đã xử lý xong một phần phần văn kiện cần xử lý rồi. Đêm qua có người đem cho anh đến sáu mươi mấy tập văn kiện, thế mà chỉ trong thời gian anh đã giải quyết xong xuôi. Lúc này bên ngoài trời cũng đã sáng hẳn.

Thời tiết hôm nay khá tốt, trời không có mây, mặt trời treo lơ lửng, nhiệt độ nắng nóng có hơi gay gắt một chút.

Trần Bắc cũng đã chuẩn bị quần áo chỉnh tề, sắc mặt vẫn coi như hồng hào, rõ ràng các đường nét trên khuôn mặt vẫn giống như trước nhưng khi nhìn lại thì bộ dạng hiện tại lại rất khác so với lần xuất hiện trước đó. Nếu không phải anh là người đích thân thay thuốc cho Trần Bắc, có lẽ anh sẽ cho rằng người này ở đây để sát hại anh.

“Chuẩn bị sẵn sàng xong rồi thì lên đường đi. Hãy thông báo cho mọi người lục soát xung quanh đây. Tôi sẽ ngăn chặn Abel để bọn họ nhất định phải tìm cho ra người! Có thể mang người đi thì liền mang đi, mang đi không được thì lập tức báo cho tôi biết người đang ở chỗ nào!”

Những người có thể được đi theo tới đây đều là những người từng vào sinh ra tử cùng anh trong bốn năm năm. Nguyễn Kiến Định nói cái gì mà nhất định phải cấp tốc cứu người ra, đừng nói tới những người khác mà ngay cả anh cũng chưa chắc qua cửa được.

...