...
Nguyễn Tri Hạ lên lầu rồi, anh ngồi chờ cô ở dưới phòng khách.
Anh ta thấy Tư Mộ Hàn đứng nguyên chẳng muốn nhúc nhích mới đành bước qua chỗ anh
Tiêu Thâm đút tay vào túi, đăm chiêu nói: “Ai cũng nói là lòng dạ đàn bà sâu như mò kim đáy bể, tôi thấy có lúc đàn ông cũng khó hiểu lắm, đặc biệt là người như anh vậy.”
Tư Mộ Hàn rũ mắt, ung dung chỉnh sửa lại ống tay áo, lúc anh ngẩng đầu thì mọi loại cảm xúc trong ánh mắt đều tiêu tan đi hết, chẳng còn nhìn ra được gì.
Anh chỉ bình tĩnh nói một câu thôi mà sắc mặt Tiêu Thâm thoắt cái đã thay đổi
“Công tác điều trị của Tư Cẩm Vân ở nước ngoài rất không thuận lợi”
“Tư Mộ Hàn” Tiêu Thâm nghiến răng nghiến lời gầm tên anh.
Tư Mộ Hàn nhếch môi, trông có vẻ tàn ác cực kỳ, dường như cả người đều đang tỏa ra khí thế ác liệt vậy.
“Cứ làm theo giao hẹn của chúng ta đi, có như vậy thì Tư Cẩm Vân mới điều trị thuận lợi được.” Tư Mộ Hàn trầm giọng chậm rãi lên tiếng, Tiêu Thâm nghe mà sởn cả gai óc.
Tiêu Thâm siết chặt nắm đấm, anh ta nhìn Tư Mộ Hàn, sắc mặc trắng bệch ra cả: “Cô ấy là chị em ruột cùng mẹ với anh đấy”
“Vậy thì sao?” Khuôn mặt anh không hề có chút cảm xúc nào, lạnh lùng đến mức đáng sợ: “Tôi bị ép đến bước đường này, cũng không thiếu công thêm dầu vào lửa của Tư Cẩm Vân đâu.”
“Nhưng cô ấy đã biết sai rồi.”
Tư Mộ Hàn thấp giọng cười, nhưng nụ cười của anh vẫn đến là lạnh lẽo: “Tôi tha thứ cho chị ta rồi ai buông tha cho tôi đây?”
Tiêu Thâm bực bội rút tay ra khỏi túi, hầm hầm bỏ đi
Sau đó, Tư Mộ Hàn nghe tiếng cửa nặng nề vang lên
Như có tiếng nấm đấm nện mạnh vào tường vậy.
Sau khi Tiêu Thâm bước ra ngoài trút giận lên bức tường xong rồi mới thở dốc một hơi, anh ta quay đầu cất tiếng gọi những người vệ sĩ đang đứng bên cạnh: “Qua đây nghiên cứu một tí”
Trước đây Tiêu Thâm đã từng ở lại nhà của Tư Mộ Hàn một khoảng thời gian, vệ sĩ trong căn biệt thự này đều quen biết với anh
Nhưng ai cũng đều kiêng dè anh ta cả
Bọn họ không rõ lai lịch của Tiêu Thâm như thế nào, nhưng cũng biết anh ta không thể nào là người bình thường cho được.
“Lên hết đi” Tiêu Thâm cũng không quan tâm bọn họ có muốn hay không, anh ta lột luôn cái áo khoác xuống, hất cằm với bọn họ: “Lên đi”
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng gào thảm thiết cất lên phía ngoài căn nhà, không mảy may phản ứng.
Anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha, châm điếu thuốc rít một hơi, rồi kẹp giữa hai đầu ngón tay, lặng im không nhúc nhích.
Nguyễn Tri Hạ vào phòng của Tư Nguyễn
Mới phát hiện ra con bé còn đang say ngủ
Mặc dù Tư Mộ Hàn ốm đi nhiều, nhưng anh chăm sóc cho Tư Nguyễn rất chu đáo, con bé trông còn tròn trĩnh hơn lần gặp mặt trước của bọn họ nữa.
Thần sắc rất tốt, da mặt hồng hào mượt mà, con bé vùi đầu ngủ ngon lành trong tấm chăn nhung.
Cô không nỡ đánh thức Tư Nguyễn dậy, bèn lặng lẽ ngồi đấy ngắm nhìn con bé, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Cô ngắm nghía con bé một hồi lâu rồi mới quay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại
Đã lâu như vậy rồi, cô cứ nghĩ Tư Mộ Hàn không còn ở phòng khách nữa
Nào ngờ lúc cô xuống dưới nhà mới phát hiện ra anh vẫn đang ngồi hút thuốc ở đó.
Gạt tàn trước mặt anh đã chứa vài ba mẩu tàn thuốc.
Lúc bọn họ còn sống bên nhau, thật ra Nguyễn Tri Hạ cũng không quan tâm đến chuyện thuốc lá của Tư Mộ Hàn cho mấy, mà khi ấy anh cũng chẳng hút được bao nhiêu điếu
Trên phương diện này, quả thật anh rất đỗi chu đáo
Mà bây giờ, Nguyễn Tri Hạ đã mất tư cách quan tâm đến anh từ lâu rồi.
...