...
Thẩm Lệ vội vàng quay đầu lại, ra hiệu cho Cố Tri Dân đừng có lên tiếng, Cố Tri Dân hiểu ý, nhìn vào bên trong, lập tức nhíu mày.
Anh còn tưởng rằng có khung cảnh gì kỳ lạ lắm chứ, cho nên mới ngại đi vào, kết quả Cố Mãn Mãn và Đào Triển Minh không làm gì cả, ngay cả nói cũng không nói một câu.
Phụ nữ đúng là nhàm chán.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại vô cùng an phận đứng bên cạnh Thẩm Lệ không lên tiếng.
Cố Mãn Mãn thu dọn đồ xong, đi về phía Đào Triển Minh, phát hiện Đào Triển Minh đang nhìn cô ấy, cô ấy có chút xin lỗi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cách đó không xa.
“Chị Tiểu Lệ, anh họ? Sao anh cũng đến?” Cố Mãn Mãn nhìn thấy Cố Tri Dân, vẻ mặt kinh ngạc.
Cố Tri Dân ho nhẹ một tiếng, bước chân vào trong: “Đi ngang qua, vào xem.”
Lại là đi ngang qua?
Cố Mãn Mãn nhịn không được quay đầu nhìn Đào Triển Minh.
Cô ấy nhớ lúc Đào Triển Minh đến trước, cũng nói là đi ngang quá.
Cái này thật là trùng hợp.
Đào Triển Minh làm bộ không có phát hiện ánh mắt Cố Mãn Mãn nhìn anh ta, chào hỏi Cố Tri Dân: “Anh Cố.”
Cố Tri Dân: “Anh Đào.”
Hai người ngầm hiểu liếc nhau một cái
Đào Triển Minh còn nói thêm: “Lát nữa tôi còn có một cuộc họp, nhưng cô Cố nói muốn mời tôi ăn cơm, chúng tôi có thể phải đi trước một bước.”
Cố Mãn Mãn sững sờ: “Hả, tôi?”
“Dọn xong rồi phải không?” Đào Triển Minh hỏi cô ấy.
“À.”
“Đi thôi” Đào Triển Minh đưa tay, lấy túi trên tay Cố Mãn Mãn qua, lại vuốt cằm chào hỏi với Thẩm Lệ, trực tiếp đi ra ngoài.
Cố Mãn Mãn còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt mê mang nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ phất phất tay: “Đi đi.”
“Ơ.” Cố Mãn Mãn đáp lời, rồi thành thật đi ra ngoài.
Phát hiện Đào Triển Minh đi bên cạnh cửa đợi cô, bước chân của cô nhanh hơn.
Nhưng mà, đi thẳng ra đến ngoài cửa, Cố Mãn Mãn cũng có chút mơ màng với tình hình hiện tại: “Ông chủ Đào, tôi….”
“Đi nhanh lên, thời gian của tôi rất gấp.” Đào Triển Minh đưa tay lên nhìn đồng hồ, thúc giục.
Đào Triển Minh hôm nay giúp cô việc lớn, lúc này Đào Triển Minh gấp gáp như vậy, nhất định là vừa rồi ngăn phóng viên cho cô, làm trễ thời gian của anh.
Trong lòng Cố Mãn Mãn có chút băn khoăn: “Ông chủ Đào, nếu như hôm nay anh bận rộn, không bằng đổi thành hôm nào đó ăn cơm đi, ở đây sang Kim Hải ít nhất cũng nửa tiếng.”
Mời người như Đào Triển Minh ăn cơm, tối thiểu cũng phải là Kim Hải.
...