...
Trong bếp có sẵn một chiếc ghế nhỏ, chiếc ghế đó là cố tình chuẩn bị sẵn cho Tư Hạ, đôi khi bế muốn rửa cái chén hay lấy dĩa nhỏ thì lấy cái ghế đó để gác chân.
Nguyễn Tri Hạ đặt cô bé xuống đất, rồi đi lấy cái ghế nhỏ đến, cô đặt ghế xuống vị trí gần bếp gas để cho Tư Hạ đứng lên đó.
Có vẻ như chiếc ghế hơi gần với bếp gas, Nguyễn Tri Hạ lại ôm cô bé lên, rồi đẩy ghế nhích ra một chút, rồi lại cho Tư Hạ đứng lên trên ghế.
Sau đó cô mở nắp nồi ra cho Tư Hạ ngửi.
“Thơm không?”
“Thơm, thơm quá!” Đôi mắt Tư Hạ tròn xoe nhìn chằm chằm vào trong nồi, đôi tay nhỏ bé của cô đưa lên theo bản năng, có vẻ như cô bé muốn đưa tay vào nồi.
Nguyễn Tri Hạ liền vội vàng đậy nắp lại, rồi ôm Tư Hạ đặt xuống đất.
Lúc này, cô mới sực nhớ và lên tiếng hỏi Tư Hạ: “Tư Ớt Xanh đâu?”
“Tư Ớt Xanh ha ha…” Có vẻ như Tư Hạ cảm thấy mẹ mình học theo mình kêu ‘Tư Ớt Xanh’ mà cảm thấy buồn cười, liền lên tiếng nhái theo rồi cười lớn.
Nguyễn Tri Hạ sờ sờ đầu của cô bé, đồng thời bước ra ngoài.
Vừa rồi cô lo chơi với Tư Hạ, mà thiếu chút nữa là quên mất sự tồn tại của Tư Mộ Hàn.
Cô từ trong bếp đi ra đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sô pha, anh hơi khom người nhướng tay lấy cái ly uống nước trên bàn, rồi anh cầm bình nước lên rót nước vào tách.
Nguyễn Tri Hạ có thói quen đặt bình nước và ly uống nước trên bàn.
Tư Mộ Hàn tự rót cho mình ly nước, uống một ngụm rồi đặt ly xuống, anh hơi nhíu mày, bộ dạng có vẻ hơi lạnh lùng.
Với người bình thường thì tự rót cho mình ly nước là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng việc bình thường này mà áp dụng cho Tư Mộ Hàn thì điều đó sẽ làm cho anh hơi khác thường, có chút gì đó gần gũi hơn.
“Tư Ớt Xanh!”
Tư Hạ và Nguyễn Tri Hạ từ phía sau chạy ra, hướng thẳng đến Tư Mộ Hàn mà nhào đến.
Cô bé tò mò bèn lấy một cái ly trong khay đưa đến trước mặt Tư Mộ Hàn, chớp chớp mắt nói: “Con cũng muốn uống nước.”
Tư Mộ Hàn liếc nhìn cô bé, anh hơi mím môi nhưng không biểu lộ gì, nhướng người lên lấy bình nước.
Tay Tư Hạ cầm ly không vững, lắc lư không cố định, Tư Mộ Hàn đưa tay đỡ giúp cô bé: “Ly phải cầm thẳng một chút.”
“Dạ, được rồi.” Tư Hạ sửa lại tư thế cầm ly. Nhưng vẫn còn hơi nghiêng.
Bây giờ Tư Mộ Hàn đã dần quen với Tư Hạ, cũng dần quen với hành động, cử chỉ non nớt thường ngày của cô bé, nên cũng không chấn chỉnh cô bé nữa.
Anh rót cho Tư Hạ chưa đến nữa ly nước, rồi đặt lại bình nước về chỗ cũ: “Uống đi.”
Nói là thì nói là chưa đến nữa ly, nhưng thật chất chỉ có khoảng chừng một phần tư ly thôi.
Tư Hạ bĩu môi, vẻ mặt không bất mãn: “Vậy ít quá, có xíu xiu…”
Tư Mộ Hàn nhìn cô bé không chớp mắt, không cảm xúc thốt ra một chữ: “Uống.”
Trong tích tắc, Tư Hạ cảm nhận được cô bé đang bị uy hiếp, bèn ngoan ngoãn nâng ly lên đưa lên miệng.
Lúc cô bé uống nước, cũng không quên len lén liếc nhìn Tư Mộ Hàn.
Phát hiện cô bé đang lén nhìn mình, Tư Mộ Hàn cũng nhìn lại cô bé, bé liền giật mình khẽ run chút, rồi liền uống hết phần nước trong ly.
Sau khi uống xong, cô bé giơ ly lên trước mặt Tư Mộ Hàn với vẻ mặt như khoe thành tích: “Ba ba, con uống xong rồi.”
“Vậy để ba thưởng thêm cho con một ly.” Nói xong, Tư Mộ Hàn nhướng người lấy bình nước.
Tư Hạ trừng mắt nhìn anh, liền lập tức xoay người chạy đi: “Con không uống nữa.”,
...