...
Trong giọng nói mơ hồ mang theo ý chờ mong.
Thẩm Lệ gật đầu, Cố Tri Dân lập tức vui vẻ rời đi.
Thấy cửa đóng lại, Thẩm Lệ vẫn hơi không phản ứng kịp.
Cố Tri Dân thật sự cứ đi như thế à?
Nghe lời vậy sao?
Cô cứ tưởng rằng Cố Tri Dân còn muốn mặt dày mày dạn đòi ở lại nữa chứ.
Sáng hôm sau, Cố Tri Dân đi xuống tìm Thẩm Lệ từ rất sớm.
Cô ngáp một cái, mở cửa cho anh đi vào: “Sớm thế?”
“Nấu bữa sáng đương nhiên phải là càng sớm càng tốt rồi.” Cố Tri Dân nói xong thì nâng nguyên liệu nấu bữa sáng trong tay lên cho Thẩm Lệ xem.
Cô còn chưa ngáp xong đã bị doạ sợ đến ngậm miệng lại: “Nấu bữa sáng?”
Cố Tri Dân gật đầu.
Thẩm Lệ không chắc chắn hỏi: “Anh?”
“Đương nhiên.” Cố Tri Dân không nhiều lời với cô, vỗ đầu cô: “Tài nấu nướng của anh Tri Dân chắc chắn là đỉnh nhất!”
Anh chen qua từ bên cạnh Thẩm Lệ, cô vẫn còn đang ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Cô nghe thấy cái gì ấy nhỉ?
Cố Tri Dân muốn nấu bữa sáng.
Anh lại có thể biết nấu bữa sáng?
Không thể nào!
Cô không tin cậu cả Cố này biết nấu bữa sáng.
Thẩm Lệ di chuyển đến cửa phòng bếp thò đầu vào xem, thấy Cố Tri Dân đang lấy nguyên liệu nấu ăn bèn thăm dò nói: “Em muốn ăn sủi cảo hấp…”
Thật ra cũng không phải muốn ăn sủi cảo hấp, chủ yếu là cô phát hiện nguyên liệu Cố Tri Dân mang đến không làm sủi cảo hấp được, nếu không làm được thì chắc chắn phải ra ngoài ăn.
Ra ngoài ăn cơm sẽ không cần ăn bữa sáng hắc ám của Cố Tri Dân nữa.
Cố Tri Dân là người đàn ông nấu cơm từng đốt cháy phòng bếp đấy.
Cô không dám đánh cược đâu!
“Sủi cảo hấp trưa hẳn ăn.” Anh cũng không quay đầu lại đã từ chối.
Thẩm Lệ cũng không tiện đả kích lòng nhiệt tình của Cố Tri Dân.
Tuy bình thường hai người trêu chọc nhau đã quen, nhưng cô cũng nhìn ra được anh thật sự rất muốn nấu bữa sáng cho mình.
Thẩm Lệ rời khỏi phòng bếp đi về phòng, gửi tin nhắn Messenger cho Nguyễn Tri Hạ.
“Tri Hạ, hỏi cậu một vấn đề.”
...