Chương 718


...

Mặt của Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng, đẩy mạnh anh ra: “Em về đây!”

Tư Mộ Hàn không đề phòng nên bị cô đẩy ngã nhoài trên ghế sofa.

Thế là anh bèn nằm hẳn trên sofa, ưỡn người lười biếng nói: “Em thật sự không muốn thử sao?”

Đáp lại anh là tiếng đóng cửa thật mạnh.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ rời đi, sắc mặt Tư Mộ Hàn dần dần nhạt đi.

Anh xoay người ngồi dậy, lấy bao thuốc lá trên người ra, rút ra một điếu rồi châm lửa lên hút.

Nguyễn Tri Hạ bực mình lái xe trở về nhà.

Cô cứ tưởng rằng Tư Mộ Hàn đã xảy ra chuyện gì, kết quả thì cũng là cái bộ dạng không biết xấu hổ như thường ngày.

Nguyễn Tri Hạ sực nhớ trái cây trong tủ lạnh đã hết, nên giữa đường cô có quay xe ghé siêu thị mua chút trái cây về nhà.

Khi cô xách theo túi trái cây về nhà, mở cửa bước vào, mọi thứ đều rất bình thường.

Chỉ là lúc cô đang cho trái cây vô tủ lạnh, đúng lúc cô cầm trái chuối lên, đột nhiên một người đàn ông quấn khăn tắm từ phòng ngủ của cô bước ra.

Nguyễn Tri Hạ giật mình bật lùi sau mấy bước: “Anh…anh anh anh là ai?”

Mặc dù cô đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói lắp bắp của cô đã đủ để chứng tỏ cô đang hoảng sợ đến mức độ nào.

Đêm hôm khuya khoắt, cô, người phụ nữ sống một mình khi vào nhà lại phát hiện một người đàn ông đi ra từ phòng ngủ của mình, đã vậy bộ dạng nhìn như là vừa tắm xong và chỉ quấn mỗi cái khăn tắm trên người…

Cho dù thời còn trẻ cô cũng thuộc tuýp đã từng có chiến tích đánh nhau, hoặc có chút bạt mạng ngang ngược, nhưng bây giờ cô vẫn không thể không lo sợ.

Người đàn ông sải bước chân dài đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Không nhận ra tôi sao?”

Người đàn ông đứng trước mặt cô, anh ta cao hơn cô một cái đầu, có vẻ như chiều cao ngang tầm với Tư Mộ Hàn, mắt sáng, chân mày nhọn nhìn có vẻ rất anh hùng.

Toàn thân trên người chỉ duy nhất mỗi cái khăn quấn thân dưới, khuôn mặt của anh ta đối nghịch với cơ thể đầy vết sẹo, nhìn có vẻ như không phải thành phần đàng hoàng.

Trên người anh ta vẫn còn đọng lại vài giọt nước, hơi nước mát lạnh lan tỏa ra chứng tỏ vừa tắm nước lạnh.

Người đàn ông này đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà cô, lại còn dùng phòng tắm của cô, dùng khăn quấn của cô nữa, có khác gì là biến thái không!

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ dấy lên hồi chuông cảnh báo, lúc anh ta tiến đến gần cô hơn, cô liền nhanh chóng chạy qua bếp chộp lấy dao với tốc độ nhanh nhất có thể, mặt cô cảnh giác hét lớn: “Anh đừng qua đây!”

Dáng người của người đàn ông này gần giống như Tư Mộ Hàn, cơ thể săn chắc như vận động viên, nên cô biết nếu như mà cô đánh nhau thì chắc chắn cô sẽ không đánh lại anh ta.

Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm anh, sợ anh ta sẽ làm gì mình, tay còn lại của cô len lén luồn vào túi quần để lấy điện thoại.

Người đàn ông nhìn thấy động tác của cô, môi nhếch cười nhẹ, tự mình lầm bầm nói: “Có vẻ như cô thật sự không nhớ tôi rồi, vậy thì tôi tự giới thiệu lại vậy: tôi là Lưu Chiến Hằng.”

Anh vừa nói vừa đưa một tay hướng về phía Nguyễn Tri Hạ có vẻ như muốn thực hiện nghi thức bắt tay chào hỏi, trên mặt anh ta vẫn giữ nụ cười, dáng vẻ tưởng chừng như vô hại.

Quỷ mà cũng vô hại sao.

Người bình thường có ai giống tên Lưu Chiến Hằng này đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà người phụ nữ sống một mình để tắm không?

Nguyễn Tri Hạ đã mò tìm được điện thoại của mình, cô nhẹ nhàng nghiêng nhẹ người nhằm để che mắt Lưu Chiến Hằng không nhìn thấy cô đang cầm điện thoại di động.

Nhưng mà động tác của người đàn ông này nhanh hơn so với tưởng tượng của cô.

Anh ta ra tay như thế nào Nguyễn Tri Hạ chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm giác cổ tay hơi đau, mới phát hiện con dao trong tay cô đã bị anh ta cướp đi.

...