...
Thời Dũng đặt tài liệu xuống bàn rồi kéo ghế cho Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống ghế xong liền nhìn khắp một lượt.
Tới tham gia hội nghị đều là những quản lý cấp cao của công ty, người nào người nấy vừa nhìn đã biết là những lão làng với sự từng trải phong phú.
Tuổi tác thoạt trông cũng lớn hơn Nguyễn Tri Hạ.
Tuy rằng bọn họ lúc này vẫn không nói gì, biểu hiện cũng không quá rõ ràng, nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được rằng họ không phục.
Một người phụ nữ dốt đặc cán mai về thương trường như Nguyễn Tri Hạ một nữ nhân, đương nhiên không thể khiến những người này phục được.
Trong lòng cô thừa hiểu những chuyện này.
Thời Dũng đứng phía sau cô, khẽ cuối người nói vào tai cô một câu: “Có thể bắt đầu rồi.”
Nguyễn Tri Hạ dựa lưng vào ghế, tỏ vẻ vừa ung dung vừa nghiêm túc: “Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Nguyễn Tri Hạ, có lẽ tất cả những người đang có mặt ở đây đều biết về tôi rồi.”
Nói đến đây, cô thoáng dừng lại một chút để quan sát phản ứng của bọn họ.
Không một ai nói chuyện.
Nhưng thật ra tất cả đều đang cố gắng kềm nén.
Nguyễn Tri Hạ chậm rãi ngồi thẳng dậy, cất giọng nghiêm túc: “Không sai, năng lực của tôi đúng là không bằng Tư Mộ Hàn. Thế nhưng, hiện tôi tôi chính là chủ của công ty nhà họ Tư, nắm quyền sinh sát của công ty này, tất cả mọi người đều là những người vì công ty nhà họ Tư mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tôi tin rằng dưới sự chung tay nỗ lực của tất cả mọi người, công ty nhà họ Tư nhất định sẽ giữ vững vị trí đứng đầu của mình.”
Nguyễn Tri Hạ tự biết mình không phải là một kỳ vọng trong linh vực kinh doanh, cho dù có nỗ lực học thì cũng không thể xử lý sự vụ của một tập đoàn xuyên quốc gia lớn như công ty nhà họ Tư.
Mặc dù những quản lý ngồi đây sẽ không bị thuyết phục bởi cô thì công ty nhà họ Tư trả lương hàng năm cho họ không hề thấp.
Nguyễn Tri Hạ bây giờ là người nắm quyền hành cao nhất trong công ty, sống chết của công ty nhà họ Tư đang nằm trong tay cô, cô làm vậy cũng không hẳn là để uy hiếp bọn họ mà là vì cô chưa từng có dã tâm với công ty này.
Cô không quan tâm đến chuyện sống chết của công ty nhà họ Tư.
Nhưng những nhân vật cấp cao này không như vậy, chỉ có công ty của nhà họ Tư mới có thể trả cho họ mức lương cao như vậy.
Công ty còn thì danh còn, lợi còn.
Chỉ cần bọn họ không làm loạn thì công ty của nhà họ Tư vẫn có thể hoạt động bình thường.
Buổi nói chuyện khiến cả phòng họp như chết lặng.
Cả đám quả lý cấp cao hai mặt nhìn nhau, vốn dĩ định ra oai phủ đầu Nguyễn Tri Hạ, thế nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nói thẳng là công ty này có đi tong cô cũng không quan tâm.
Những đòn phủ đầu mà bọn họ chuẩn bị sẵn chẳng còn đất dụng võ nữa.
Một người đàn ông trung niên ngồi phía dưới, bên phải của Nguyễn Tri Hạ lên tiếng: “Tổng giám đốc Nguyễn nói có lý.”
Tướng mạo của người này bình thường, tuổi tác cũng không phải là lớn nhất nhưng ông ta vừa cất lời liền có người lục tục phụ họa theo.
Từ đó có thể thấy được người đàn ông trung niên này cực kỳ có uy tín.
*
Cuộc họp đầu tiên coi như cũng thuận lợi.
Nguyễn Tri Hạ không hiểu những thứ này, nhưng có Thời Dũng ở bên cạnh giải thích, nên cô cũng miễn cưỡng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng là đưa ra quyết sách theo đề nghị của Thời Dũng.
Cuộc họp đầu tiên kết thúc thì cuộc họp thứ hai cũng thuận buồm xuôi gió.
Thời Dũng đi theo Tư Mộ Hàn nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm lâu nên chuyện gì cũng hiểu.
Mười hai giờ trưa, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ngồi trong văn phòng nghe Thời Dũng phân tích những tài liệu đó, những đề án nào có thể trực tiếp thông qua, những đề án nào có tính khả thi và đề án nào phải trả lại.
...