...
“Được, tôi hiểu.” Tạ Ngọc Nam cũng không hỏi nhiều, khi anh nói đến chuyện nghiêm chỉnh, thật sự vẫn làm cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, đem điện thoại di động tiện tay ném đến vị trí ghế bên cạnh ghế lái, tập trung lái xe.
Chỉ là, sắc mặt của cô lại vẫn lạnh như băng.
Khi cô lái xe vào chung cư, liền nhìn thấy Tiêu Thâm đang đứng ở cửa chung cư, mua đồ ở convenient store
Bên trong chung cư xe di chuyển rất chậm, cô đem xe dừng lại lúc, Tiêu Thâm cũng đã đi xuống dưới lầu.
Cô xuống xe, gọi anh ta lại.
“Tiêu Thâm.”
Tiêu Thâm dừng bước, quay đầu lại, khẽ nhíu mày nhìn cô, ra hiệu cô có chuyện thì mau nói.
Khi Nguyễn Tri Hạ đến gần, Tiêu Thâm liền nghiêng đầu nhìn về phía sau cô một cái: “Con gái cô đâu rồi?”
“Đưa đến chỗ của Tư Mộ Hàn rồi.” Nguyễn Tri Hạ đi ở bên cạnh anh, trong giọng nói có chút mất mát nhẹ.
Tiêu Thâm cũng không hỏi nhiều, trầm mặc đi vào bên trong.
Tiến vào thang máy, vẫn luôn trầm mặc Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng nói: “Tôi quyết định khởi tố, cùng với Tư Mộ Hàn tranh giành quyền nuôi nấng Hạ Hạ.”
Cô không biết tại sao mình muốn nói những thứ với Tiêu Thâm.
Có khả năng là do cô thật sự không người nào có thể nói rồi.
Đối với tin tức này, Tiêu Thâm có chút ngoài ý muốn: “Tư Mộ Hàn muốn tranh quyền nuôi nấng với cô?”
Giao dịch của anh ta và Tư Mộ Hàn rất đơn giản, anh ta chỉ cần bảo vệ Nguyễn Tri Hạ an toàn là được, còn cái khác, Tư Mộ Hàn sẽ không nói cho anh ta biết, anh ta tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Anh ta ghét nhất chính là quản việc không đâu.
Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng nở nụ cười: “Nghe giọng nói của anh còn vẻ như rất bất ngờ.”
Tiêu Thâm thật sự là cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Tư Mộ Hàn phí hết tâm tư yêu cầu anh ta phải che chở cô, lại muốn cùng cô tranh quyền nuôi nấng, chuyện lao tâm lao lực như vậy, Tư Mộ Hàn cũng làm được?
Mặc dù anh ta trước đây đã từng trải qua một quảng thời gian liếu đao máu mà sống, cũng không thể không thừa nhận, Tư Mộ Hàn là một kẻ hung hãn. .
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Hôn Nhân |||||
Đêm đã khuya rồi.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ rời đi, Tư Mộ Hàn vẫn cứ ở trong phòng làm việc mà không đi.
Tập văn kiện đặt trước mặt cũng chưa giở lại lần nào.
Lần này Nguyễn Tri Hạ rất quyết tâm, anh tin tưởng cô sẽ thật sự có thể nghĩ ra cách để thắng được vụ kiện này.
Cho dù cô không nghĩ ra cách nào, anh cũng có thể nghĩ cách giúp cô.
“Reng reng.”
Điện thoại bên cạnh lại rung lên, không biết lần này rung lên là lần thứ mấy rồi.
Tư Mộ Hàn cầm điện thoại lên xem, thấy trên màn hình là tên của Cố Tri Dân liền nhíu mày nhận điện thoại.
“Cậu làm gì mà không nghe điện thoại của tôi thế hả! Cả ngày không tìm thấy cậu thì cũng thôi đi, còn ngay cả điện thoại cũng dứt khoát không nghe luôn! Cậu là muốn làm gì vậy hả?”
Cố Tri Dân vừa mở miệng liền tuôn một tràng oán giận.
Than phiền xong rồi, mới phát hiện Tư Mộ Hàn không nói tiếng nào, anh ta liền cẩn thận mở miệng: “Tôi gọi điện cho cậu là vì có chính sự.”
“Nói.” Ngữ khí của Tư Mộ Hàn rất bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận.
...