...
Lưu Chiến Hằng trêu Nguyễn Tri Hạ: “Hai người thật đúng là có duyên, đi ăn một bữa cũng có thể gặp nhau.”
“Đúng vậy nhỉ.” Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng cười, cô cảm thấy Lưu Chiến Hằng nhìn có chút hả hê.
…
Lúc Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng ăn cơm xong, đoàn người Tư Mộ Hàn còn chưa đi ra.
Mà lúc nãy Mạc Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn không để ý đến bé, nên bé luôn rầu rĩ không vui, cho dù dùng kem dỗ bé bé cũng không vui hơn chút nào.
Nguyễn Tri Hạ khẽ than thở.
“Hai người phải ở đây chờ Tư Mộ Hàn?” Lưu Chiến Hằng hỏi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mạc Hạ, khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Buổi chiều tôi còn vài bệnh nhân, tôi đi về trước nhé.” Lưu Chiến Hằng nói xong liền xoay người rời khỏi.
Nguyễn Tri Hạ kêu bình trà, cùng Mạc Hạ chờ Tư Mộ Hàn đi ra.
Tư Mộ Hàn mãi vẫn không ra, khiến Nguyễn Tri Hạ nghi rằng có khi nào Tư Mộ Hàn đã đi rồi.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tư Mộ Hàn, nhưng Tư Mộ Hàn không bắt máy.
Nguyễn Tri Hạ đành phải nhắn tin cho anh: “Hạ Hạ đang đợi anh.”
Mà sự thật cũng là Mạc Hạ muốn gặp anh.
Tư Mộ Hàn vẫn chưa nhắn tin lại cho cô.
Nguyễn Tri Hạ lại đợi một hồi, vẫn không thấy Tư Mộ Hàn đi ra.
Nghi ngờ trong lòng Nguyễn Tri Hạ càng lúc càng nặng.
Cô dắt tay Mạc Hạ đi thẳng đến cửa phòng bao, gõ cửa phòng bao hai cái tượng trưng, liền mở cửa ra.
Một đám người bên trong phòng bao, làm gì còn bóng dáng Tư Mộ Hàn và Thời Dũng.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày hỏi: “Tư Mộ Hàn đâu?”
Nguyễn Tri Hạ vốn không phải là người hoạt bát, lúc không cười càng nhìn có vẻ lạnh lùng.
Trong phòng bao có người đoán cô có thể là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn, liền nói: “Cậu Mạc đã đi từ sớm rồi.”
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, cắn răng nói: “Cảm ơn.”
Sau đó lui ra ngoài, đóng cửa lại cho bọn họ.
Cô cúi đầu, liền chống lại đôi mắt nghi ngờ của Mạc Hạ.
“Ba.” Không phải nói đợi lâu một chút thì ba sẽ ra sao? Ba đâu?
Nguyễn Tri Hạ không biết nên giải thích với bé thế nào, Tư Mộ Hàn không muốn nhìn thấy hai người họ… Không đúng, Tư Mộ Hàn hẳn là chỉ không muốn nhìn thấy cô.
Nguyễn Tri Hạ ôm Mạc Hạ lên: “Về nhà trước.”
Đã xế chiều, trên đường về, Mạc Hạ bắt đầu uể oải.
Lúc về đến nhà, Mạc Hạ đã ngủ.
Nguyễn Tri Hạ ôm bé lên giường, vì sợ đánh thức bé mà cố hết sức nhẹ tay nhẹ chân.
Nhưng cục thịt nhỏ Mạc Hạ này, đã hơn 20 ký. Nguyễn Tri Hạ ôm cả đoạn đường, lúc này đã hơi mỏi, đặt Mạc Hạ lên giường đã là cố hết sức.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào gương mặt cực kỳ giống Tư Mộ Hàn đó, thở dài, đưa tay sờ cái mũi nhỏ, thấp giọng nói: “Nhóc béo.”
Từ trong phòng Mạc Hạ đi ra, Hạ Tri Hạ gọi cho Thời Dũng.
Giọng điệu Thời Dũng vẫn cung kính như trước: “Mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Vừa nãy trong nhà hàng, Tư Mộ Hàn nhìn thấy tôi ăn cơm với Lưu Chiến Hằng, có phải là tức giận hay không?”
...