Chương 3464


...

Quyết định xong, Nguyễn Kiến Định phất tay bảo Chu Thanh đi tìm cơ hội, mình thì chậm rãi đi về phía bể bơi.

Nếu biện pháp bình thường không thể dùng, đường ngang ngõ tắt anh cũng tinh thông một chút, miễn cưỡng thử xem saol Cấu trúc tổng thể của ngôi biệt thự mang Hàn cách cổ điển và khí quyển. Trên bề mặt tòa nhà có nhiều chỗ nhô cao. Đi tới bức tường phía dưới, Nguyễn Kiến Định ngẩng đầu nhìn một chút, mặc dù đây là biệt thự ba tâng nhưng có vẻ cao hơn nhà bình thường rất nhiều, nếu chân không bị thương, đối với một người leo núi chuyện nghiệp như anh thì chút độ cao này không đáng là gì, bây giờ chân không có sức, nhưng cố gắng một chút miễn cưỡng cũng có thể đi lên.

Mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi từ ban công lộn vòng vào phòng, mượn ánh sáng yếu ớt của mặt trăng nhìn bốn phía, trong không gian tối tăm giống như có một con thú dữ đáng sợ nào đó đang ẩn nấp, lúc này Nguyễn Kiến Định rùng mình một cái, da gà nổi lên.

Lông mày nhăn lại, dựa theo phân tích của anh thì bên trong này hẳn là một căn phòng không quan trọng, nhưng vì sao bốn phía lại trang trí đồ vật khoa trương như vậy, đi tới gân anh mới nhìn thấy, cách đó không xa, đằng sau bàn đọc sách còn treo một cái đầu hươu dữ tợn, trên ghế sô pha còn đặt một bộ lông hổ màu vàng vằn đen, đầu hổ hướng về phía anh, không biế là thật hay giả.

Lấy điện thoại trong túi áo ra, bật đèn pin lên, ánh sáng từ đèn pin điện thoại miễn cưỡng chiếu rõ con đường phía trước, anh đi từ gian phòng ra, lầu ba hoàn toàn yên tĩnh, không âm ï như bên dưới, cả tâng lầu không thấy một vệ sĩ nào, điều này khác với dự đoán của anh.

Không quản được nhiều như vậy, mặc dù biệt thự không lớn, nhưng phòng ốc không ít, đi tìm từng cái mà không muốn kinh động đến người khác cũng không phải điều dễ dàng, sau khi nhìn ba gian phòng, nghỉ vấn của Nguyễn Kiến Định ngày càng sâu.

Rõ ràng độ cao của căn biệt thự này không quá bình thường, nhưng chiều cao của căn phòng tương đương với một căn phòng biệt thự bình thường, ba tầng như vậy, không thể cao bằng bên ngoài, vậy những chiều cao còn lại ở đâu?

Đang có chút phiền muộn, trong đầu đột nhiên nhớ ra căn biệt thự đã được cải tạo qua của nhà họ Trần, chẳng lẽ nơi này…

Nhưng còn một vấn đề rất kỳ lạ, anh trực tiếp bò từ bên ngoài vào, trong quá trình bò lên không phát hiện vết tích của tầng thứ tư, chỗ này cũng là tâng cao nhất rồi, điều này có chút kỳ quái.

Nghĩ mãi không ra, anh đành tăng tốc bước chân tra xét cả tầng lầu một lượt, quả nhiên không tìm được cái gì, mặc dù mỗi căn phòng đều được trang trí hoa lệ, nhưng nhìn dáng vẻ thì không có người ở, xem ra vẫn là do độ cao tầng lầu có vấn đề.

Trở lại gian phòng ban đầu, Nguyễn Kiến Định liền thắt sợi dây thừng bên hông, từ trên ban công đi xuống, tìm tòi một chút, phát hiện độ cao ở tâng thứ hai có vấn đề, dựa theo độ cao tầng ba thì hẳn là phải sớm tới được tầng hai, quả nhiên có tường kép, xem ra biệt thự này không đơn giản như anh nghĩ.

Biết điểm này, muốn đi vào cũng dễ dàng hơn nhiều, Nguyễn Kiến Định một lần nữa leo lên đến tầng ba, thận trọng đi theo bậc thang, tính độ cao được một nửa, ngón tay đột nhiên mò thấy một điểm bất thường nhô lên.

Nhẹ nhàng ấn xuống, bên dưới đột nhiên sụp đổ, âm thanh còn chưa kịp phát ra, Nguyễn Kiến Định nháy mắt đã biến mất khỏi bậc thang.

Rầm!

Nguyễn Kiến Định rơi xuống đấy, anh kêu lên một tiếng đau đớn, vùng vẫy một hồi mà vẫn không thể đứng lên.

Bên dưới này đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có, cũng may bên dưới là một lớp mềm, với anh cũng làm một vài tư thế ngã nên mới không khiến chân lại bị thương.

Lấy điện thoại trong túi áo ngực ra, may mà còn có thể dùng, Nguyễn Kiến Định mở đèn pin lên soi, không biết vật bên dưới làm bằng vật liệu gì, rất êm, sờ rất dễ chịu, bên trái có một lối đi màu đen, không biết thông đến chỗ nào, trừ cái đó ra thì chỉ có vách tường lạnh lão, cửa trên đỉnh đầu lại lần nữa đóng lại, nhìn độ cao thì chỉ dựa vào mình anh vốn không thể lên được.

Kéo đùi phải đang nhâm nhẩm đau, Nguyễn Kiến Định vừa đi vừa nhớ lại, rốt cuộc là bước nào sai, cửa vào tuyệt đối không phải nơi này, anh sợ là đã bị phát hiện đi vào, đây không chừng là một sự trừng phạt nho nhỏ

...