Chương 3841


...

Sau lần đó, Nguyễn Kiến Định càng thêm quyết tâm, sau này gặp chuyện gì bản thân sẽ tự quyết định, anh ấy chậm rãi đi về đến nhà, rồi đi xuống tầng hầm.

Bảo vệ sĩ mở cửa ra, bên trong không bật đèn, cả căn phòng tối đen. Lúc này rồi không thể nào vẫn chưa tỉnh được, Nguyễn Kiến Định hơi nhíu mày, khẽ sờ soạng lên tường một chút bật đèn kêu “Lạch cạch” một tiếng. Dương Minh Hạo đang ngồi trên giường, còn Dương Thừa Húc thì co ro trên ghế sô pha, hai người giống như vừa đánh một trận vậy, quần áo rách tung tóe, ngay cả tóc trên đầu cũng rụng một đống, nhìn qua tương đối nhếch nhác, cũng khiến người ta buồn cười.

“Đến, gọi bọn họ dậy, rồi dẫn lên trên lầu.” Có lẽ là do vấn đề thông gió không được tốt, cho nên rõ ràng là phòng khép kín có nhà vệ sinh, nhưng vẫn có một mùi thối kỳ quái tra tấn người khác, Nguyễn Kiến Định bị cái mùi này hun cho hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể sai người dẫn bọn họ đi theo.

Bị kéo ra ngoài, Dương Thừa Húc khẽ híp mắt lại, cơ thể rụt lại đi sau lưng Dương Minh Hạo, dáng vẻ khúm núm này khiến người ta khinh bỉ.

“Dương Minh Hạo, ông muốn ra ngoài sao? Hay là nên nói ông muốn để Dương Thừa Húc ra ngoài?” . Đam Mỹ Hay

Hai người vừa lên tới nơi, câu nói đầu tiên của Nguyễn Kiến Định đã làm cả hai choáng váng ngay tại chỗ, Dương Thừa Húc khẽ nuốt một ngụm nước miếng, vô thức nhìn về phía Dương Minh Hạo.

“Nguyễn Kiến Định, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải quanh co lòng vòng, nếu cậu thật sự muốn để Thừa Húc ra ngoài, sao phải dùng một chiêu ly gián tình cảm bố con chúng tôi thế này, đi ra ngoài tất nhiên là chúng tôi muốn ra rồi, điều kiện là gì?”

Nguyễn Kiến Định là người thế nào, Dương Minh Hạo hiểu rất rõ, mặc dù Hàn cách làm việc không độc ác tàn nhẫn như Tư Mộ Hàn, nhưng tuyệt đối không phải là người dễ trêu chọc, lúc ấy rốt cuộc ông ta bị ma xui quỷ ám thế nào, lại giữ lại tai họa ngầm như vậy.

“Tôi có thể để ông về, có điều Dương Thừa Húc phải ở lại đây làm con tin, đương nhiên nếu như ông lựa chọn để Dương Thừa Húc quay về, vậy thì ông đành phải ở lại đây vậy, chỉ có một cơ hội lựa chọn, tôi cho ông cơ hội này, ông muốn để người nào đi?”

Gã Dương Minh Hạo này vô cùng đang giận, lúc làm chủ tịch Thành phố Hải Phòng ông ta tham ô nhận hối lộ, chuyện xấu gì cũng đã từng làm, bây giờ xử lý ông ta thế nào cũng không quá đáng, chỉ khiến người khác cảm thấy hả hê trong lòng thôi!

“Để Thừa Húc về, tôi ở lại đây, trừ việc đó ra, cậu còn có điều kiện gì nữa?” Dương Minh Hạo quyết định dứt khoát, gần như ngay sau khi Nguyễn Kiến Định dứt lời ông ta đã nghĩ xong rồi, ông ta liếc nhìn Dương Thừa Húc sau lưng, sau đó bình tĩnh nói.

“Quyết định dứt khoát vậy, ông không sợ Dương Thừa Húc ném ông một mình ở chỗ này à? Dù sao… Anh ta cũng không phải con trai ruột của ông.”

Vắt chân ngồi trên ghế sô pha, Nguyễn Kiến Định nhìn Dương Minh Hạo nói, trên mặt đầy vẻ vui sướng hả hê.

“Những chuyện này không cần cậu phải quan tâm, còn điều kiện gì nữa tốt nhất nói một lần cho xong đi, không tôi lại quên mất.”

Cho dù tay chân vẫn đang bị khóa lại, nhưng căn bản Dương Minh Hạo không hề sợ hãi, ông ta dùng dáng vẻ khinh thường mở miệng đốp chát lại.

Nguyễn Kiến Định nhún vai không quan tâm, hai tay đặt trên bụng nói tiếp: “Tôi chỉ thả người về hai tháng thôi, trong vòng hai tháng này tôi muốn biết tất cả những chuyện phạm pháp của Abel, những việc làm bí mật của anh ta, Dương Thừa Húc là người bên cạnh anh ta, muốn điều tra những chuyện này không phải là việc gì khó cả, tất nhiên phải lấy được chứng cứ mang về đây, nếu không thì cả đời này, Dương Minh Hạo ong đừng mong có thể thoát ra khỏi chỗ này được.”

Nếu chỉ với một điểm sai khiến kẻ khác giết người, hoàn toàn không đủ để kéo Abel vào chỗ chết, chỉ khi nắm giữ được những chuyện dơ bẩn anh ta làm, mới có thể kéo ra được những người đứng sau lưng anh ta.

“Abel không hề tin tưởng tôi, hơn nữa thời gian hai tháng quá ngắn, tôi không thể nào làm được, Nguyễn Kiến Định, rõ ràng là anh đang cố ý làm người khác khó xử, anh đúng là không phải người, rốt cuộc anh muốn làm gì, anh…”

...