...
Sắc mặt Tư Cẩm Vân chợt thay đổi, khuôn mặt trắng bệch nhìn Nguyễn Tri Hạ, nói không ra lời.
“Chuyện anh ta làm cũng không chỉ có thế! Tư Hạ biến thành thế này, cũng là vì anh ta!” Nguyễn Tri Hạ cao giọng, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Tư Cẩm Vân giống như bị đánh trúng một đòn nghiêm trọng, lảo đảo hai bước mới có thể đứng vững được.
Một lát sau, cổ họng Tư Cẩm Vân chuyển động hai cái, nói: “Xin lỗi.”
Cô ta nói xong thì xoay mặt qua một bên, không dám nhìn vào mặt Nguyễn Tri Hạ.
Như thế khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, giống như mình đang bắt nạt một người bệnh nan y vậy.
Nguyễn Tri Hạ ổn định lại tâm trạng, mới nói tiếp: “Tôi có việc, đi tìm Tư Mộ Hàn trước.”
Cô nói xong liền vội vàng đi tìm Tư Mộ Hàn.
Cô đẩy cửa phòng làm việc ra, phát hiện Tư Mộ Hàn cũng không có ở bên trong, nghĩ tới nghĩ lui, đoán rằng có lẽ anh đang ở trong phòng Tư Hạ, bèn xoay người đi về phía phòng Tư Hạ.
Sau khi Tư Hạ về đến nhà, rõ ràng tình hình đã có chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng vẫn không thể nói chuyện như cũ, nhưng đã có thể nhận ra người khác rồi.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa gõ gõ cửa, sau đó mới nhẹ tay đẩy cửa ra.
Cô mới đẩy cửa ra, đã thấy Tư Hạ chạy về phía mình, vào lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng đã chạy đến trốn ở sau lưng cô.
Tuy biết Tư Hạ không thể nào trả lời vấn đề của cô, nhưng cô vẫn hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn vào trong phòng ngủ, đã nhìn thấy trong phòng đồ chơi đầy đất.
Còn Tư Mộ Hàn đang ngồi trên mặt đất, thong thả ung dung chơi đồ chơi xếp gỗ.
Tại nơi cách Tư Mộ Hàn không xa, cũng có một chồng gỗ nhỏ, có lẽ đó là kiệt tác của Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đi qua, nhìn Tư Mộ Hàn từ trên cao: “Anh bắt nạt Tri Hạ?”
Tư Hạ trốn ở sau lưng Nguyễn Tri Hạ hừ nhỏ một tiếng: “Hừ.”
“Anh nói chơi cùng nhưng con bé không muốn, vậy chỉ có thể tự ai nấy chơi thôi.” Tư Mộ Hàn nâng mắt nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, rồi lại tiếp tục cúi đầu xếp gỗ.
Người đàn ông này thật sự là...... đủ nhàm chán!
Thế nhưng ngay cả đồ chơi của trẻ con cũng muốn giành.
Nguyễn Tri Hạ lôi kéo Tư Hạ, đi đến phía trước chồng gỗ nhỏ, cười nói với cô bé: “Tri Hạ ngoan, tiếp tục chơi đi, thiếu cái gì mẹ đưa cho con!”
Tư Hạ ngây ngẩn nhìn cô, đẩy ngã đồ chơi xếp gỗ trên mặt đất tiếp tục chất.
Chỉ là, mỗi lần cô bé nhặt một khối đồ chơi xếp gỗ sẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái.
Bộ xếp gỗ này trước kia Nguyễn Tri Hạ thường chơi với Tư Hạ, biết chồng đến đâu sẽ cần khối hình gì. Cô quay đầu lấy khối gỗ Tư Hạ cần từ chỗ Tư Mộ Hàn.
Ban đầu lúc Nguyễn Tri Hạ với tay cầm khối gỗ từ chỗ Tư Mộ Hàn, Tư Hạ vẫn không dám lấy.
Cô bé rút cánh tay nhỏ bé, cẩn thận liếc mắt nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn, không dám lấy.
Nguyễn Tri Hạ đặt ở trước mặt Tư Hạ, lại quay đầu lấy của Tư Mộ Hàn.
Sau khi cô lấy, còn sẽ hỏi Tư Hạ: “Có phải bây giờ sẽ cần cái này hay không? Đừng sợ, cái này vốn chính là đồ chơi của con, con cũng không đồng ý cho ba chơi, tự ba mượn, mẹ lấy lại cho con.
Lúc này Tư Hạ mới dám lấy khối gỗ Nguyễn Tri Hạ đưa qua.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không chút thay đổi nhìn tòa thành mình sắp xếp xong bị Nguyễn Tri Hạ dỡ xuống, không nói một câu.
Anh lặng lẽ nhìn tòa thành của Tư Hạ đã xây xong, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh đi ra ngoài, cũng đứng dậy đi theo.
Nguyễn Tri Hạ khép cửa phòng Tư Hạ lại, chạy chậm đuổi theo nhịp bước của Tư Mộ Hàn.
Cô khẽ cắn môi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn, nhưng cũng không nhìn thấy cảm xúc rõ ràng gì trên mặt anh.
...