...
“Hôm nay tớ vừa mới tổ chức buổi họp báo nên có lẽ người nhà họ Nguyễn cũng đã biết. Và bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng tớ.” Chuyện như vậy trước đây cũng thường xảy ra mà nên cũng chẳng cần phải ngạc nhiên làm gì.
Thẩm Lệ nghe thấy thế liền cười khẩy: “Chẳng có lấy một người tốt lành! Theo tớ, nếu bọn họ mà tới tim cậu thì cậu cứ đuổi thẳng cổ, bây giờ cậu dù gì cũng đã là bà chủ của nhà Mạc, có quyền thế lại có tiền, cậu muốn làm gì mà chẳng được!”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “Trong lòng tớ cũng hiểu rất rõ, hiện tại họ không dám tùy tiện chọc giận tớ còn cậu chẳng phải rất tò mò chuyện của Nguyễn Hương Thảo sao? Đến lúc đó tớ và cậu hãy cùng đến bệnh viện thăm cô ta.”
*
Sự thực đã chứng minh, Nguyễn Tri Hạ đoán đúng.
Bởi vì đêm đó, Nguyễn Tri Hạ đã nhận được một cuộc điện thoại của người nhà họ Nguyễn gọi đến.
Người gọi là Tiêu Giai Kỳ.
“Tri Hạ, dạo này con khỏe không?” Thay vì đi thẳng vào vấn đề Tiêu Giai Kỳ đã hỏi thăm tình hình sức khỏe của Nguyễn Tri Hạ trước.
Nguyễn Tri Hạ hờ hững trả lời: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, việc gì phải giả mù sa mưa quan tâm đến tôi, bà khó chịu còn tôi cũng chẳng vui vẻ gì.”
“Tri Hạ, mẹ không…” Tiêu Giai Kỳ xấu hổ vì bị nói trúng tim đen.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nói: “Không nói thì tôi cúp máy đây.”
Tiêu Giai Kỳ vội ngăn cô lại: “Chờ một chút, Tri Hạ… Con hãy nghe mẹ nói.”
Nguyễn Tri Hạ không dập máy nữa, cô chờ Tiêu Giai Kỳ nói.
Tiêu Giai Kỳ im lặng trong chốc lát rồi lắp bắp: “Tri Hạ, đã tìm được Hương Thảo rồi, dù gì nó cũng là chị của con, con… cũng nên quay về thăm nó một chút.”
… Dù gì…
Lần nào cũng là câu này.
… Dù gì con cũng là con cháu nhà họ Nguyễn.
… Dù gì nó cũng là chị của con.
… Dù gì con cũng không thể bỏ mặc nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Tri Hạ phì cười: “Có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không muốn quay về nhà họ Nguyễn để gặp những bộ mặt khiến người ta buồn nôn của các người.”
“Con đừng nói vậy!” Tiêu Giai Kỳ liền đổi giọng: “Đừng tưởng con bây giờ là bà chủ của nhà họ Tư thì không xem chúng ta ra gì, con nên biết rằng càng là bà chủ của tập đoàn lớn thì hình tượng cá nhân càng quan trọng, đến lúc đó nếu để cho người khác biết…”
Nguyễn Tri Hạ khẽ khàng ngắt lời Tiêu Giai Kỳ: “Thôi được rồi, không có lời nào mới mẻ hơn sao? Lần nào cũng nói lại những lời cũ rích này, bà không thấy phiền chứ tôi thì phiền lắm.”
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tri Hạ sẽ đến công ty nhà họ Tư.
Kể từ sau khi tiếp nhận tin tức từ công ty của nhà họ Tư thì đây là lần đầu tiên cô chính thức đến công ty.
Người nhà họ Tư cũng chẳng xa lạ gì Nguyễn Tri Hạ, kể cả những người không biết cô thì nhất định cũng đã tra được tư liệu của cô để tìm hiểu.
Thời Dũng đến nhà Nguyễn Tri Hạ để đón cô đến công ty làm việc.
Nguyễn Tri Hạ vừa bước qua cổng công ty nhà họ Tư đã nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.
Có hiếu kỳ, cũng có khinh thường.
Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn thẳng về phía thang máy.
Tư Mộ Hàn có thang máy riêng, Nguyễn Tri Hạ đứng trước cửa thang máy dành riêng cho mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Tư Mộ Hàn khi đi làm.
Từ trước đến nay, tuy cô và Tư Mộ Hàn ở chung hơn bốn năm nhưng lại ít khi cùng Tư Mộ Hàn đến nhà họ Tư một cách công khai.
Cô cũng chưa từng thấy bộ dáng của Tư Mộ Hàn chờ thang máy khi đi làm như thế nào.
Tuy chưa từng thấy nhưng cô vẫn có thể tưởng tượn ra được.
… Đinh.
...