Chương 227


...



Bởi vì Tư Mộ Hàn ngầm ra tay giúp đỡ, Nguyễn Thị đã tiêu hủy hết trước khi các nguyên liệu đen bị thấm độc, bắt đầu vận hành bình thường, chủ động tìm tới các cửa đầu tư bỏ vốn hợp tác, nhiều đếm không hết.

Nguyễn Lập Nguyên cho rằng Nguyễn Thị phải vươn đến một chất lượng cao hơn, mỗi ngày đều bận rộn xã giao, rất vui vẻ, thậm chí còn muốn dẫn theo Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài để gặp những đối tác đó.

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp từ chối: “Không cần, bố nên dẫn theo chị đi đi, Tư Mộ Hàn không thích con tham gia tiệc tùng.”

Bây giờ có chuyện, cô liền lấy Tư Mộ Hàn làm cái cớ, vẫn là rất có hiệu quả.

Cô và Nguyễn Lập Nguyên cách nghĩ không giống nhau, cô hiểu Tư Mộ Hàn, mặc dù anh giúp Nguyễn Thị, nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái không đơn giản như vậy.

“Cũng được.” Nguyễn Lập Nguyên gật đầu, hỏi cô: “Khi nào Mộ Hàn có thời gian, con dẫn nó về nhà họ Nguyễn ăn một bữa cơm.”

Đến cả “Mộ Hàn”cũng gọi rồi, cái này là muốn nịnh bợ đứa con rể này?

Mặc dù cô sẽ không dẫn Mộ Hàn về nhà họ Nguyễn, nhưng ngoài miệng còn đáp: “Vâng.”

Trên đường trở về, Nguyễn Tri Hạ bảo tài xế dừng xe, cô xuống xe mua đồ.

Khu vực hàng tiêu dùng trong siêu thị, toàn bộ đều là dán nhãn hiệu Nguyễn Thị.

Nguyễn Tri Hạ đi đến, chợt nghe thấy có người hai bên trái phải nói: “Nguyễn Thị này sao không sụp đổ, còn có mặt mũi đem đồ đặt lên kệ hàng để bán?”

“Đó không phải là, có người đứng sau rất giỏi sao, sản phẩm xảy ra vấn đề liền dựa vào quan hệ áp chế tin tức, khiến người ta ghê tởm.”

Nguyễn Tri Hạ đứng trước kệ một lúc, tiện tay mua ít đồ liền đi ra ngoài.

Cô biết Tư Mộ Hàn đã tính toán rồi.

Trong chuyện “Nhà máy bị phơi bày” của Nguyễn Thị lần này, ngoài trừ lời xin lỗi ngoài miệng không có nhiều thành ý ra, cũng không gặp phải bất cứ hình phạt nào nghiêm khắc.

Không chỉ có như vậy, Nguyễn Thị còn đem tất cả các tin tức tiêu cực bị ép xuống, cứ như vậy sẽ khiến dân chúng càng thêm bất mãn.

Người xưa có câu, con đê ngàn dặm sạt vì tổ kiến*.

(*Những chuyện nhỏ sẽ gây ra chuyện lớn)

Huống chi xí nghiệp của Nguyễn Thị còn bị bóc phốt.

Nguyễn Tri Hạ có linh cảm, đây không phải là Nguyễn Thị vượt qua cửa ải khó khăn mà là sự bắt đầu của những tai họa.

Cho dù có bắt được nhiều nhà đầu tư hợp tác, nhưng cuối cùng, khi hàng hóa được đưa ra thị trường, không người tiêu dùng nào chịu bỏ tiền, thì tất cả đều toi công.

Trong thời đại này, nơi mạng lưới thông tin phát triển nhanh như gió, không thể coi thường sự ảnh hưởng của nó được.

Một khi Nguyễn Thị muốn ra hành động lớn, thì sẽ có người lật lại bài phốt của Nguyễn Thị ra ngay, tiếp đó sẽ cùng với người đời sau tẩy chay.

Thị trường lớn như thế, đối thủ cạnh tranh nhiều như vậy, phạm vi lựa chọn của người tiêu dùng quá lớn, Nguyễn Thị vốn không tính là gì cả.

Sau khi hiểu được mục đích của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng thấy cả người phát lạnh.

Bề ngoài, tên Tư Mộ Hàn này là đang giúp Nguyễn Thị, nhưng mục đích thật sự của anh ta chính là đưa Nguyễn Thị vào chỗ chết.



Ô tô dừng trước cửa biệt thự, Nguyễn Tri Hạ mở cửa xe nhảy xuống ngay lập tức.

Trời đã vào đông, khí trời càng ngày càng lạnh.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Nguyễn Tri Hạ hơi rùng mình, vẻ mặt cũng trắng hơn một chút.

Cô đi vào phòng khách, không thấy bóng dáng của Tư Mộ Hàn.

Vệ sĩ bên cạnh rất có tinh mắt, đi tới nói: “Mợ chủ, cậu chủ ở thư phòng.”

...