...
“Không cần nói rằng mục đích anh tham gia buổi dạ tiệc này là vì tới tim tôi đấy nhé?”
Nguyễn Tri Hạ không thể cứng nhắc với anh ta, biết đâu có thể moi được chút tin tức gì từ trong miệng anh ta thì sao?
Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.
“Một nửa là tìm em, một nửa là tìm người khác.”
Lưu Chiến Hằng cười rộ lên, nhìn rất dịu dàng vô hại.
Trong lời nói của Lưu Chiến Hằng chứa ý khác, Nguyễn Tri Hạ cũng thẳng thắn hỏi:
“Ngoài tìm tôi ra còn tìm ai?”
“Biết rồi còn hỏi.”
Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm cô một lát, chậm rãi nói ra bốn chữ này.
Nguyễn Tri Hạ giật thót tim. Cô chợt hiểu được, Lưu Chiến Hằng đây dường như đã nói rõ, anh ta biết chuyện trước kia Tư Mộ Hàn điều tra Tạ Sinh.
Mà Tạ Ngọc Nam cũng chính là con trai ruột Tạ Sinh.
Lưu Chiến Hằng là đến tìm Tạ Ngọc Nam.
Nguyễn Tri Hạ im lặng rất lâu không nói gì, bầu không khí kỳ lạ quanh quẩn giữa hai người.
Hai người tuy ngồi cùng một chỗ, nhưng suy nghĩ lại khác nhau.
Lưu Chiến Hằng nói như vậy, cũng nói rõ rằng anh ta vừa nhìn thấy cảnh Tạ Ngọc Nam và Nguyễn Tri Hạ nói chuyện.
Nguyễn Tri Hạ hơi buồn bực.
Cô cho rằng mình che giấu rất tốt, tuyệt đối không có sơ hở gì. Nhưng không nghĩ tới tất cả đều bị Lưu Chiến Hằng nhìn thấy.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, quay sang thấp giọng chất vấn Lưu Chiến Hằng:
“Rốt cuộc tại sao anh lại luôn nhắm vào Tư Mộ Hàn? Anh và anh ấy rốt cuộc có chuyện gì? Hay là có thù hận gì?”
Khuôn mặt vốn mang theo nụ cười của Lưu Chiến Hằng thoáng cái trầm xuống, khóe môi lộ ra nụ cười âm u:
“Đây là chuyện của tôi và anh ta. Bây giờ anh ta không còn quan hệ gì với em nữa, không phải sao?”
“Tôi và anh ấy không còn quan hệ gì, nhưng anh ấy vĩnh viễn là ba của Tư Nguyễn.”
Nguyễn Tri Hạ nghiêm túc nhìn Lưu Chiến Hằng, những chuyện Lưu Chiến Hằng đã làm với Tư Nguyễn, cô vẫn ghi nhớ trong tim.
Mỗi lần nhớ lại, cô liền cảm thấy không thể giải trừ mối hận trong lòng mình nếu Lưu Chiến Hằng không phải trả một cái giá thật lớn.
Lưu Chiến Hằng sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ không hề che giấu sự chán ghét và căm hận đối với anh ta, Lưu Chiến Hằng đã sớm quen rồi.
Anh ta mỉm cười, cũng không có trả lời vấn đề của Nguyễn Tri Hạ, ngược lại hỏi:
“Em muốn quyền nuôi Tư Nguyễn sao?”
Nguyễn Tri Hạ biết, một khi cô và Tư Mộ Hàn không quay lại với nhau, thì tất phải tranh giành quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn.
Chuyện này cô vẫn luôn suy nghĩ. Nhưng lúc nói ra cô mới phát hiện, trong lòng có chút đau đớn.
Lẽ nào đây là số mệnh sao?
Cô không được sống trong một gia đình hạnh phúc hòa thuận, Tư Mộ Hàn cũng không, mà con gái bọn họ, chẳng lẽ cũng không thể sống trong một gia đình hoàn chỉnh sao?
Lưu Chiến Hằng không nói lời nào, cũng không truy hỏi, chỉ nhẹ giọng nói một câu:
“Nếu em muốn, tôi có thể giúp em.”
...