...
Anh thực sự cảm thấy chán ghét cô sao?
Tư Mộ Hàn là người lí trí, lời của Nguyễn Tri Hạ khi đó quả thực khiến anh tức giận nhưng nếu anh không có ý nghĩ muốn phân khai thì sao có thể đuổi cô đi.
Mà Tư Mộ Hàn đuổi cô đi như vậy, chứng tỏ rằng, anh đã sớm có ý nghĩ chia tay với cô rồi.
Đây vẫn luôn là chuyện Nguyễn Tri Hạ không muốn nghĩ đến.
Thế nên, cô mới có thể cam tâm đi tìm Tư Mộ Hàn hỏi rõ ràng.
Nhưng cách nghĩ của Tư Mộ Hàn đã nói rõ tất cả.
Anh không muốn xa cách cô.
Không nói yêu hay không yêu, Tư Mộ Hàn thật sự không muốn xa cô.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, không suy nghĩ gì đi đến cửa thang máy, cũng không vào thang máy, cứ ngây người như vậy đứng ở đó.
Phía sau có người tới, thấy Nguyễn Tri Hạ mất hồn mất vía đứng ở đó, không khỏi chăm chú nhìn thêm, liền đưa tay ấn thang máy.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi lần nữa mở ra.
Nguyễn Tri Hạ vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Mãi đến khi Tần Thủy San gọi đến.
“Nguyễn Tri Hạ, tốt nhất hôm nay cậu đừng đến văn phòng, bằng không cậu đến rồi cũng đừng nghĩ còn sống mà ra đi. Vậy mà cậu lại để tên móng heo lớn Hứa Mộ Hàn kia tới đón tớ.”
Giọng điệu Tần Thủy San rất táo bạo, sáng nay cô ta tỉnh dậy phát hiện không phải ở nhà mình, cả người đều trở nên mơ hồ.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nghe cô ta nói xong, mới xa xôi nói một câu: “Cậu dám nói để Hứa Mộ Hàn đến đón cậu, không hợp ý cậu sao?”
“Tớ…” Tần Thủy San khựng lại, ấp úng hồi lâu, mới hơi nhăn nhó nói: “ Nhưng cậu cũng không thể trực tiếp liền…”
“Hợp ý cậu không phải tốt rồi sao? Không có chuyện gì tớ cúp máy đây.”
“Ôi, cậu chờ đã. Tối qua cậu ngủ ở đâu? Cậu…”
Nguyễn Tri Hạ cũng không quan tâm Tần Thủy San nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ổn định lại tinh thần, nhấc chân tiến vào thang máy, cô đi thang máy xuống lầu một, liền vội vã ra ngoài.
ở cửa bị người va vào một cái.
Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý, hai tay đút vào túi áo khoác, rũ mắt vội vã đi ra ngoài.
Lúc xuống bậc thang, cảm giác có người chắn trước mặt mình, Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta chán ghét của Lưu Chiến Hằng.
“Tri Hạ.” Lưu Chiến Hằng khẽ mỉm cười với cô.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, vẻ mặt không nóng không lạnh: “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Lưu Chiến Hằng lắc đầu một cái: “Chỉ là có chút tò mò, vì sao em lại ở đây.”
“Tôi ở đâu liên quan gì tới anh sao?” Nguyễn Tri Hạ vòng qua người anh ta muốn đi nhưng Lưu Chiến Hằng lại nói một câu, khiến cô sững người dừng bước.
“Tri Hạ, em đang gạt tôi.”
Giọng Lưu Chiến Hằng trầm thấp, cẩn thận phân biệt, có thể nghe ra trong giọng anh ta có chưa tức giận.
Nguyễn Tri Hạ dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng, phát hiện Lưu Chiến Hằng cũng vừa hay quay đầu nhìn cô.
Lưu Chiến Hằng bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt cảm xúc phức tạp khó phân biệt.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ lộp bộp một cái.
Lẽ nào Lưu Chiến Hằng đã biết, cô căn bản không bị anh ta thôi miên?
...