...
Nếu không, sao Nguyễn Tri Hạ đứng ở đây lâu như vậy mà Tư Mộ Hàn lại không thèm để ý tới cô chút nào?
Khanh Tần tự nghĩ tự suy đoán, đáy mắt hắn ta lúc này lại lóe lên một tia âm hiểm, nhưng hắn ta vẫn khách sáo nói với Tô Miên: “Cô Tô, nếu đã là người không liên quan, cô hà tất phải phí công lao lực như vậy? Giao cho tôi được rồi.”
Đương nhiên Tô Miên chỉ mong sao Nguyễn Tri Hạ sẽ rơi vào tay của Khanh Tần, đám hoa hoa phong lưu công tử dưới chân của Khanh Tần là bọn người như thế nào, Tô Miên sao mà không rõ cho được.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ dù sao đi nữa cũng là người phụ nữ mà Tư Mộ Hàn đã từng yêu, tuy Tô Miên cũng rất muốn giữ cho Nguyễn Tri Hạ chút mặt mũi, nhưng cô cũng phải nể nang Tư Mộ Hàn.
Cô ta quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn, nhìn thấy bộ dạng bất động của anh, cô ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Đình Kiên, anh nói xem?”
Tư Mộ Hàn không có trả lời ngay, mà anh đột nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt không một chút cảm xúc mà buông ra một câu: “Ồn quá.”
Nói đoạn, anh sải bước đi ra ngoài.
Tô Miên thấy Tư Mộ Hàn thật sự không hề quan tâm tới Nguyễn Tri Hạ, trên mặt cô ta lộ ra vẻ vui sướng, cô cũng không nói gì liền chạy theo Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi rồi, cô cũng muốn chạy theo nhưng lại bị Khanh Tần chặn lại.
Khanh Tần chặn trước mặt cô, trong ngữ khí của hắn ta mang theo chút tà khí: “Đây là nơi mà cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
“Xem ra anh đúng là không hiểu tiếng người mà.”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ vô cảm thốt ra câu này xong, cô liền vươn tay nhấc chân lên, những người bên cạnh không hề biết chuyện gì đang xảy ra cả, đợi tới khi bọn họ phản ứng kịp thì tên Khanh Tần lúc nãy còn khí thế hừng hực, bây giờ lại té sổng soài trên mặt đất.
“Con tiện nhân này! Bố mày ăn nói nhỏ nhẹ với mày như vậy, mày lại làm bố mày ra cái bộ dạng này! Bố mày hôm nay sẽ dạy dỗ lại mày!”
Khanh Tần vừa dứt lời liền chống tay bò dậy, lúc này Nguyễn Tri Hạ đã thuận tay cầm lấy một ly rượu ở bàn bên cạnh, trực tiếp chậm rãi đổ xuống đầu của hắn.
“Phù…hừ! Con đàn bà điên này, mày làm gì vậy hả!” Ly rượu đổ trên đầu khiến Khanh Tần mở mắt không ra, nhưng miệng hắn thì vẫn bô bô chửi rủa.
Nguyễn Tri Hạ đổ xong, liền dùng sức ném ly rượu xuống đất, không hề nể nang mà nói: “Tiếng người còn nghe chưa hiểu, còn đòi dạy dỗ người khác? Người điên chính là anh mới đúng.”
Trong phòng bao có nhiều người như vậy nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc sững sờ.
Người phụ nữ này thoạt nhìn thì chân yếu tay mềm, ngoại trừ dung mạo mỹ miều, khí chất cũng không hề giống bất kì người nào ở đây ra thì đúng là khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi, thân thủ của cô lại tốt như vậy, ra tay rất gọn gàng, mà đối phương còn là Khanh Tần nữa chứ.
Trong phút chốc, cả một phòng bao rộng lớn không một ai dám lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ căn bản không có tâm tư đi để ý những người không liên quan này, lúc cô quay đầu đi ra khỏi phòng, thì phát hiện Tư Mộ Hàn và Tô Miên đã ra ngoài rồi.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức đuổi theo.
Đợi tới khi cô ra ngoài, trong phòng bao mới rộn lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Người phụ nữ này từ đâu đến mà lại điên cuồng như vậy?”
“Hình như có chút quen mắt…”
“Hình như là thấy qua ở đâu rồi, những lại nghĩ không ra, để tôi nhớ xem….
Bọn họ chỉ lo bàn tán Nguyễn Tri Hạ mà quên mất tên Khanh Tần đang nằm dưới đất.
Khanh Tần tức đến mặt mũi hắn cũng biến sắc: “Không biết đến đỡ tao dậy à? Một đám ngu xuẩn vô dụng.”
Hắn vừa dứt lời thì có mấy em ngực khủng đến đỡ hắn.
Cô gái ngực khủng kia lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Khanh không sao chứ?”
Khanh Tần không phải kẻ ngốc, đám phụ nữ hư tình giả ý kia cũng chỉ là vì tiền và quyền thế của hắn mà thôi.
Hắn ta trừng to mắt, đôi mắt hắn đầy âm hiểm, hét lớn vào mặt người phụ nữ ngực khủng kia: “Mẹ kiếp nhìn tao xem có giống như không sao không? Mày nhìn mặt tao đi! Đều là do con tiện nhân đó làm!”
Người phụ nữ đó bị Khanh Tần dọa đến một chữ cũng không dám nói, cô chỉ cúi đầu, mặc kệ cho hăn có mắng chửi đuổi cô ra ngoài.
...