Chương 3534


...

Cô cẩn thận kìm chế bản thân, không thể hiện cảm xúc đang dao động ra ngoài, giống như sợ làm tỉnh người trong mộng, chỉ nhẹ nhàng hôn anh.

Bình thường Tư Mộ Hàn sẽ rời giường lúc bảy giờ, Nguyễn Tri Hạ nghĩ mình phải dậy sớm hơn anh mới được.

Giải quyết xong những chuyện còn tồn đọng, sau đó dành ra thời gian ở cùng với hai mẹ con Nguyễn Tri Hạ, ai ngờ giấc mơ quá hoàn hảo, khiến Tư Mộ Hàn ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại đã hơn chín giờ.

Nguyễn Tri Hạ còn đang nằm trong lòng anh, thậm chí không đổi tư thế, dán sát vào người anh.

Tư Mộ Hàn đã phát hiện, chỉ cần một mình Nguyễn Tri Hạ ngủ một chỗ, lật qua lật lại, thì cái giường có lớn thế nào cũng không thể chứa được một mình cô. Tư thế ngủ của cô rất kì lạ, nhưng chỉ cần cô ôm trong lòng vài thứ thì sẽ ngủ tương đối ngoan, giống như đang giả vờ ngủ vậy.

Nguyên nhân cụ thể đến giờ anh còn chưa tìm hiểu được, Tư Mộ Hàn thầm thở dài, rồi nhẹ nhàng rút tay ra.

Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, cánh tay anh đã hơi tê, như đang cắm rất nhiều cây chậm. Chậm rãi rút tay ra, bàn tay vừa tới chỗ mặt Nguyễn Tri Hạ, thì cô gái nhỏ chợt nhíu mày lại, đưa tay ra bắt lấy tay anh.

Tư Mộ Hàn còn chưa kịp cảm động, thì cô đã gối lên bàn tay anh ngủ ngon lành.

Anh biết gương mặt cô gái nhỏ còn non, thì ra cũng chưa lớn bằng bàn tay anh. Bàn tay anh hơi run run, không được chắc chắn, sợ đánh thức cô, nên không nhịn được mà nhỏ giọng gọi: “Tri Hạ, thoải mái ra chút.”

Hình như Nguyễn Tri Hạ mơ tới cái gì đó, hoặc là nghe thấy tiếng anh, nên gương mặt cô cọ xát trong lòng bàn tay anh, sau đó buông bàn tay lớn của anh ra, nói mơ: “Bố, mẹ.”

Trong căn phòng yên tình, âm thanh kia rất rõ ràng. Tư Mộ Hàn giật mình, trong lòng anh dâng lên cảm giác cay đắng.

Đúng là anh không nghĩ tới điều này. Anh luôn cho rằng, nhiều năm như vậy, cô gái nhỏ đã sớm quen với việc rời khỏi bố mẹ mình. Nhưng mà, tình thân độc nhất vô nhị này, bất kể là ai cũng không thay thế được, cũng không có cách nào dứt bỏ được.

Càng có vẻ kiên cường thì càng yếu ớt, ngoài mặt càng vô tâm thì trong lòng càng bất an.

Nhìn có vẻ như cô đã không quan tâm đến chuyện này từ lâu, nhưng dưới bề ngoài nhu nhược lại cất giấu một trái tim yếu ớt lạ thường.

Tư Mộ Hàn duy trì tư thế sững sờ như thể một thời gian dài, cho đến khi cơ thể cứng ngắc, cô gái nhỏ lại một lần nữa ngủ say

Anh hốt hoảng lấy lại tinh thần, cánh tay anh đã hoàn toàn mất hết cảm giác, Tư Mộ Hàn nhịn xuống cảm giác khó chịu, vung vẩy nặn cánh tay, chịu đựng cảm giác như bị kim đâm.

Hiểm khi được ngủ tới giờ này, Tư Mộ Hàn xoa xoa cái đầu hơi hỗn loạn, bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh cũng đã rời giường từ lâu, lúc này đang ngồi trên giường, yên lặng xem sách của mình.

Tư Mộ Hàn vẫn lấy văn kiện tài liệu của mình ra, chuẩn bị xử lý trước một chút, tiện thể chờ Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy.

Tư Mộ Hàn vừa mới cầm văn kiện lên, thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, có người gọi: “Chủ tịch.”

Giọng nói của Lâm Tiến Quân vang lên ngoài cửa, Tư Mộ Hàn nao nao, tới vào lúc này, có lẽ là chuyện liên quan đến Sunrise. Tư Mộ Hàn hoảng hốt lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị đi mở cửa thì bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh đã nhảy xuống khói giường, chạy ra mở cửa.

Trong mắt Tư Mộ Hàn toát ra ý cười, anh vẫn rời khỏi giường, cố gắng tự ngồi lên xe lăn: “Ra ngoài nói.”

Lâm Tiến Quân đứng ở cửa sững sờ, vô thức nhìn thoáng vào trong phòng, sau đó củi đầu đi theo Tư Mộ Hàn ra ngoài.

Hai người tới một gian phòng khác, trên trán Lâm Tien Quân đã cháy ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt tái nhợt, nhìn có vẻ không được ổn cho lãm. “Chủ tịch, những sản nghiệp hôm qua vừa mới khôi phục được lại gặp vấn đề. Giám đốc của một trong số các công ty con đó tham ô tiền công quỹ, cờ bạc nợ nần chồng chất, thậm chí còn đi vay nặng lãi, bây giờ đã bị công an đến bắt đi…”

...