...
“Chờ xử lý xong chuyện của Trần Hiền rồi lại nói tiếp, đừng lo lắng quá, dù trời có sập xuống cũng còn có tôi chống đỡ, chắc chắn sẽ không để em phải khiêng trên lưng” Bàn tay to của Tư Mộ Hàn siết chặt lại, khẽ cười nhẹ nhéo tay cô.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, hiện tại Chủ tịch Định vẫn chưa liên lạc lại, có lẽ đã xảy ra một vài vấn đề nhỏ, Trần Mộc Châu cho đến bây giờ ngay cả một câu cũng không chịu nói.” Lâm Tiến Quân ho nhẹ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn rồi nói tiếp: “Còn nữa, Dương Minh Hạo về mặt pháp lý vẫn chưa kết hôn, Dương Thừa Húc từ lúc hai tuổi đã bị người khác đặt trước cửa nhà họ Dương, cụ thể có phải con trai ruột của Dương Minh Hạo hay không thì vẫn chưa rõ”
Chuyện này thật sự khiến Nguyễn Tri Hạ có chút bất ngờ, người như Dương Minh Hạo nhìn đâu cũng không thấy giống một người tốt bụng đến thế, nuôi dưỡng Dương Thừa Húc nhiều năm như vậy mà một chút tin tức nào cũng không để lộ ra bên ngoài, ông ta thật sự có lòng tốt đến vậy!
“Có điều tra được xem ai là người bỏ rơi đứa trẻ năm đó, mẹ ruột là ai, từ đâu tới đây không?” Tư Mộ Hàn nhíu mày nhìn về phía Lâm Tiến Quân, trên cơ bản vẫn cảm thấy mọi việc không thể nào đơn giản như vậy, người như Dương Minh Hạo không giống như sẽ nuôi dưỡng con của kẻ khác…
“Tạm thời vẫn chưa điều tra được, nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, bên người Dương Minh Hạo quả thật không có bất kì người phụ nữ nào”
Điểm này thật sự khiến Lâm Tiến Quân phải nể phục, dù sao cũng đã là người trên 50 tuổi rồi, giữ thân trong sạch ngần ấy năm cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Thật sự ngay cả một người cũng không có ư? Lỡ như ông ta che giấu quá kín đáo, nếu không có phụ nữ, vậy đàn ông… thì sao?” Không tính những năm trước không được chứng kiến, mấy năm qua Dương Minh Hạo ở thành phố Hải Phòng có thể nói là một †ay che trời, phụ nữ vây xung quanh không hề thiếu, cho dù không thích mà nói thì cũng không thể nào xảy ra khả năng một chút nhu cầu sinh lý cũng không có được, Dương Minh Hạo thật sự không giống một kẻ xuất gia tu tâm theo đạo Phật.
“Phụ nữ quả thật không có, đàn ông thì… chúng tôi vẫn chưa điều tra tới” Lâm Tiến Quân ngẩn ra, liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái rồi vội vàng cúi đầu, thật ra là do anh ta đang giật mình, vậy mà không nghĩ tới những chuyện này.
“Cứ đi điều tra trước đã, còn nữa, bất luận như thế nào trước tối nay nhất định phải liên lạc được với Nguyễn Kiến Định”
Người vừa đi đã qua năm ngày trời, một chút tin tức cũng không hề nhắn lại, cho dù là anh thì lúc này cũng có chút đứng ngồi không yên được.
“Chủ tịch, anh yên tâm, vậy tối nay có cần đưa Trân Mộc Châu tới đây không?” Điều gì nên điều tra, điều gì nên biết đến kỳ thật đã biết kha khá rồi, Trần Mộc Châu hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Lâm Tiến Quân dừng một chút rồi cúi đầu hỏi.
“Đưa tới đây” Nhìn vào mắt Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn mím môi nói, ân oán cá nhân vẫn nên giải quyết gọn gàng dứt khoát trong một lần.
Giây phút này, toàn thân Trần Hiền vô cùng chật vật, trên trán đều có những vết thương rải rác lấm tấm máu, cổ áo đã bị người khác xé mất một nửa rũ xuống bên dưới, vẻ mặt hung ác nham hiểm, sự hung dữ và quyết liệt trong đôi mắt khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
“Thưa ngài, người đi theo phía sau đã bị giải quyết rồi, hình như là có người giúp chúng ta chặn lại, người của chúng ta vừa đi tới quán cà phê đã hẹn trước với cô Trân cũng không tìm được người đâu, hỏi phục vụ ở đó thì họ nói cô Trần đã đi từ sớm rồi.. “
Ngay cả trợ lý cũng nhếch nhác không kém, quần áo rách tả tơi, người không biết sợ rằng còn tưởng họ mới từ khu ổ chuột nghèo đói nào tới đây kiếm sống.
“Cho người tìm đi, bất luận ra sao đều phải đưa được Trần Mộc Châu về đây cho tôi, còn phải điều tra rõ xem là ai bắt cóc, thi thể của Vũ Tuyết Phương đã giấu kĩ chưa? Trần Tuấn Tú ở bên kia có thông báo đúng chỗ hay không”
Hao tâm tốn sức lắm mới lấy được thứ mình muốn, Trần Hiền cởi áo khoác ra băng bó tạm thời trán mình lại, đôi mày nhíu chặt.
“Vâng, anh yên tâm, chúng tôi sẽ làm ngay” Trợ lý cúi đầu cung kính đáp lại.
...