...
“Chuyện này không liên quan lắm đến ngài Cố. Cô ấy là do tôi cứu, tôi nên chịu trách nhiệm về sức khỏe của cô ấy. Các cậu có thể thăm cô ấy, nhưng đừng quấy rầy cô ấy, đừng làm ảnh hưởng đến thân thể cô ấy. Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.”
Lời nói của Lưu Chiến Hành lịch sự như vậy, giọng điệu lại hết sức cứng rắn.
Ý của anh ta rất rõ ràng. Nguyễn Tri Hạ là do anh ta cứu, anh ta không ngăn cản bọn Cố Tri Dân tiếp xúc với Nguyễn Tri Hạ, nhưng cũng không cho họ nói những chuyện trước đây với Nguyễn Tri Hạ.
Người này quả thật là cố tình gây sự!
Nhưng mà…
Cố Tri Dân nghĩ đến tình hình của Tư Mộ Hàn hiện giờ, bực bội nắm tóc mình, nhấc chân đạp vào tường một cái.
Giây tiếp theo, anh ta đau đên nỗi ôm chân nhảy tại chỗ kêu cha gọi mẹ.
…
Lúc Lưu Chiến Hằng trở lại trong xe, Nguyễn Tri Hạ đã mơ màng khép nửa mắt mà ngủ.
Nghe thấy tiếng đóng cửa xe, Nguyễn Tri Hạ liền mở mắt.
Lưu Chiến Hằng thấy cô mở mắt ra, chỉ đơn giản hỏi cô: “Rất buồn ngủ?”
“Hơi hơi.” Nguyễn Tri Hạ nhìn lướt qua cái điện thoại mà anh ta ném qua một bên, hỏi: “Sao anh đi lâu vậy?”
Sắc mặt Lưu Chiến Hằng như thường: “Thuận đường đi toilet.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Có việc cứ nói.” Lưu Chiến Hằng thấy dáng vẻ cô do dự, khóe miệng khẽ cong.
Nghe Lưu Chiến Hằng nói vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng không do dự nữa, hỏi: “Ngài Cố vừa nãy… Tôi quen biết anh ta thật sao?”
“Cũng có khả năng, cô cảm thấy thế nào?” Lưu Chiến Hằng vừa khởi động ô tô vừa hỏi cô.
“Anh không biết anh ấy ư?” Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc, cô cho rằng Lưu Chiến Hằng quen biết Cố Tri Dân.
Lưu Chiến Hằng khẽ cười: “Tôi không biết cậu ta, cũng không biết cô có biết cậu ta hay không. Đúng như cô nghĩ, quan hệ của chúng ta trước đây cũng không thân lắm.”
Nguyễn Tri Hạ gần đây vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng dường như cũng không thân mật như “vợ chồng chưa cưới” bình thường, nhưng không ngờ Lưu Chiến Hằng đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô.
Cô hơi ngượng ngùng nói: “Anh… Làm sao biết được…”
“Bởi vì, tôi dùng chỗ này để nhìn em, cho nên em nghĩ gì tôi đều có thể biết.” Lưu Chiến Hằng đưa tay chỉ vào ngực mình.
Mặc dù anh ta nói với cô, nhưng ánh mắt của anh cũng không nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn sang, chỉ có thể trông thấy gò má anh ta.
Lúc này, Lưu Chiến Hằng đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Nếu thấy cảm động, em có thể nói thẳng cho tôi biết.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười, lên tiếng: “Tôi rất cảm động.”
Lưu Chiến Hằng cong môi, cười không ra tiếng.
…
Sau khi Cố Tri Dân trở về, trái nghĩ phải nghĩ, khó chịu trong lòng.
Liền lái xe đến Mạc thị chặn đường Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cuồng công việc, không cần biết là thời gian làm việc hay là cuối tuần đều ở lại công ty. Lúc muốn tìm anh, đến cửa Mạc thị chặn đường anh thì chắc chắn gặp được.
Gần tám giờ tối, Cố Tri Dân cuối cùng mới nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi ra từ cửa Mạc thị.
“Mộ Hàn!”
...