...
Nguyễn Tri Hạ không trả lời, cầm một cái ly hỏi anh ta: “Anh muốn uống gì?”
“Không cần phiền, anh không khát.” Hạ Thời Yến đặt tay xuống, ra hiệu mình không uống gì hết.
Nguyễn Tri Hạ rót cho anh ta một ly nước sôi để nguội, đặt ở trước mặt anh ta.
“Anh cả cố ý tới tìm em là có chuyện gì không?” Nguyễn Tri Hạ thật sự vô cùng không thích mỗi lần lại tới một người hỏi vấn đề này, nhưng Hạ Thời Yến tìm đến cô, tuyệt đối là bởi vì có việc nên mới đến.
Tay Hạ Thời Yến co lại, mân mê cái cằm, cân nhắc mở miệng nói: “Tiêu Giai Kỳ nói với anh, bà ta gặp em ở siêu thị.”
Anh ta gọi thẳng tên Tiêu Giai Kỳ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, Nguyễn Tri Hạ cũng không hề cảm thấy có gì kỳ lạ.
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống đối diện ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta.
Ánh mắt của cô quá hờ hững, quá lạnh nhạt đến mức làm cho Hạ Thời Yến có cảm giác bị nhìn thấu.
Anh ta vẫn biết Nguyễn Tri Hạ thông minh hơn Nguyễn Hương Thảo, nếu không người mất tích bây giờ cũng không phải là Nguyễn Hương Thảo mà là Nguyễn Tri Hạ.
Chật vật trên mặt Hạ Thời Yến bị cô nhìn thấu, thăm dò nói: “Em biết anh tới là vì chuyện gì mà?”
Nguyễn Tri Hạ ngồi lại ngay ngắn, cũng không quanh co lòng vòng với Hạ Thời Yến mà nói thẳng: “Dù mỗi người nhà họ Nguyễn thay nhau tới tìm em, đáp án của em cũng chỉ có một, đó chính là… em không biết Nguyễn Hương Thảo ở đâu.”
“Thật sự không hề có một chút tin tức nào sao? Nó đi tìm em sau đó mới bị mất tích.” Hạ Thời Yến và Tiêu Giai Kỳ không giống nhau ở chỗ anh ta sáng suốt hơn nhiều, có lời gì cứ việc nói thẳng.
“Đúng là cô ta có đi tìm em, cô ta vẫn luôn muốn sống muốn chết tìm em báo thù, không phải mọi người đều biết điều đó sao!” Nguyễn Tri Hạ cong môi nở nụ cười nhưng ý cười không tới đáy mắt.
Sắc mặt Hạ Thời Yến lạnh lùng, không nói gì.
“Lần cuối cùng em nhìn thấy cô ta, là ở nước Mỹ. Còn chuyện khác, em không biết, cũng không thể trả lời.” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, xoay người đi tới trước bàn ăn tiếp tục thu dọn đồ ăn trước đó chưa kịp thu dọn xong.
Hạ Thời Yến là người biết điều, Nguyễn Tri Hạ hạ lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy anh ta vẫn nhìn ra được.
Hạ Thời Yến đứng dậy từ trên ghế salon, cất giọng hướng về phía phòng ăn nói: “Công ty của anh còn có chút việc phải đi trước, hôm nào có thời gian mình cùng nhau ăn cơm.”
“Không tiễn.” Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ bình thường, bưng đĩa liền đi vào phòng bếp, cũng không hề có ý muốn tiễn Hạ Thời Yến chút nào.
Tự tìm tới cửa được thì tự đi được, cô lười tiễn.
Hạ Thời Yến vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một người đàn ông vóc người cao lớn đứng ở cửa.
Trong mắt của người đàn ông này là khí tức ngang ngược làm cho người ta sợ hãi, Hạ Thời Yến vốn không muốn quản nhiều, nhưng anh ta gặp được nên vẫn hỏi nhiều một câu: “Anh là ai?”
Nhìn qua người đàn ông này không phải loại lương thiện, một mình Nguyễn Tri Hạ ở chỗ này, người đàn ông này tìm tới cửa làm cái gì?
Nguyễn Tri Hạ ở bên trong nghe thấy được tiếng mở cửa nhưng lại không nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc Hạ Thời Yến nói cô cũng nghe thấy.
Cô theo tiếng nói đi tới bên này, vừa lúc nghe thấy một câu: “Anh không cần biết tôi là ai.”
Bên trong lạnh lùng còn lộ ra một chút u ám.
Cô nghe ra được đây là giọng nói của Tiêu Thâm, vội vàng đi ra.
Đi tới cửa xem xét, quả nhiên chính là Tiêu Thâm.
“Tiêu Thâm, sao anh lại tới đây?” Nguyễn Tri Hạ để ý thấy sắc mặt Hạ Thời Yến có chút khó coi, cũng không muốn hỏi nhiều.
Tiêu Thâm vẫn ít nói như cũ, anh ta đưa cái túi sách trong tay cho Nguyễn Tri Hạ nhìn.
Cái túi đen như mực, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết bên trong là thứ gì.
Nguyễn Tri Hạ đi tới, có chút tò mò hỏi: “Thứ gì vậy?”
Hạ Thời Yến thấy Nguyễn Tri Hạ và Tiêu Thâm có vẻ quen thuộc, hỏi: “Tri Hạ, hai người quen nhau à?”
“Ở phòng đối diện.” Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ giải thích thêm một câu, chỉ chỉ phòng ở đối diện.
...