...
“Chị Hạ Hạ!”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tư Gia Thành.
Giọng nói của cậu ta từ xa đến gần: “Chị Hạ Hạ, chị đang nấu cơm à!”
Nguyễn Tri Hạ buông điện thoại di động xuống, nhìn ra ngoài phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Tư Gia Thành chạy qua bên này.
Tư Gia Thành chạy vào, mở nắp nồi: “Chị đang nấu món gì vậy, thơm quá!”
“Thịt kho tàu.” Nguyễn Tri Hạ vỗ nhẹ trên tay cậu ta một cái: “Còn chưa xong, đi ra ngoài chờ.”
“Được.” Tư Gia Thành cười hì hì rút tay về, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Lúc ăn cơm, Tư Mộ Hàn vẫn chưa trở về.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chỗ Tư Mộ Hàn thường hay ngồi, có chút hơi ngẩn người.
Tư Gia Thành gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, ăn đến nỗi miệng dính đầu dầu mỡ, nói chuyện không rõ ràng: “Chị nhớ anh họ thì gọi điện cho anh ấy nha.”
“Ai nhớ anh ta.” Nguyễn Tri Hạ gắp một miếng thịt cho cậu ta: “Em lo ăn đi.”
“A.” Tư Gia Thành rõ ràng không tin lời nói của cô.
Hai người ăn cơm xong, Tư Mộ Hàn vẫn chưa trở về.
Nguyễn Tri Hạ trở về phòng tắm rửa xong, ngồi trên giường nhìn căn phòng trống rỗng, luôn cảm thấy chỗ nào cũng đều không vừa ý.
Chẳng lẽ vì Tư Mộ Hàn không ở đây?
“Ring ring!”
Đột nhiên, điện thoại cô đặt ở đầu giường rung lên.
Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại lên nhìn, là do Tư Mộ Hàn gọi đến.
Cô do dự ba giây, thì liền nhấn nút nghe.
“Alo?”
Bên đầu giây bên kia không vang lên giọng nói của Tư Mộ Hàn: “Tri Hạ, tôi là Cố Tri Dân, Mộ Hàn xảy ra chuyện, phiền cô bây giờ đến Kim Hải một chuyến, tôi đã kêu Thời Dũng đến đón cô.”
Giọng nói của Cố Tri Dân vô cùng vội vàng, điều này làm cho trong lòng Nguyễn Tri Hạ dâng lên một nỗi bất an.
Cô nhớ lần trước trên người Tư Mộ Hàn có vết thương bị đạn bắn trúng.
Trong lòng có chút phát hoảng, cô thay đồ thật nhanh chạy ra khỏi nhà.
Đúng lúc Thời Dũng vừa đến, thấy Nguyễn Tri Hạ hoảng loạn chạy xuống, ánh mắt của anh ta chớp lên: “Mợ chủ, tôi đến đón mợ đi Kim Hải.”
…
Tốc độ lái xe của Thời Dũng rất nhanh, không bao lâu đã đến Kim Hải.
Lúc xuống xe, Nguyễn Tri Hạ mới nhớ tới hỏi anh ta: “Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện gì?”
“Mợ chủ đi xem sẽ biết.” Thời Dũng cúi đầu, bộ dáng vô cùng cung kính.
Nguyễn Tri Hạ sinh lòng hoài nghi, nhìn Thời Dũng không có lo lắng quá mức.
Vừa vào Kim Hải, cô nhìn thấy Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân vừa thấy cô, trực tiếp đi đến: “Tri Hạ, cô đã đến rồi.”
“Tư Mộ Hàn đâu?” Nguyễn Tri Hạ hỏi anh ta.
Cố Tri Dân ho nhẹ một tiếng: “Để tôi dẫn cô đi tìm anh ấy.”
Hai người vào thang máy, Cố Tri Dân đang giải thích với cô: “Mộ Hàn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh ấy không thân với người nào khác, trừ cô ra không biết tìm ai.”
...