Chương 81


...

Mà giờ, điều cô cần nhất là một vị luật sư.

Nhưng cô không có, và cũng không thuê nổi.

……

Gần đây mỗi tối Cố Tri Dân đều gọi điện cho Tư Mộ Hàn kể khổ, kể mình bị đám cổ đông trong công ty ức khiếp khổ đến mức nào.

Dạo này công ty đúng là nhiều việc, Tư Mộ Hàn đến công ty một chuyến.

Mở xong hai cuộc họp, sắp xếp lên kế hoạch các dự án, rồi đi về.

Về đến biệt thự, đúng lúc giờ cơm trưa, hắn vừa bước vào cửa, liền ngửi thấy mùi thơm đồ ăn trong bếp truyền ra.

Cô ấy đang nấu cơm?

Tư Mộ Hàn tiện tay đưa áo vest cho vệ sĩ đứng sau, xong bước nhanh hướng phòng bếp.

Trong bếp, Nguyễn Tri Hạ mang tạp dề quay lưng về phía hắn, đang kiễng chân mở máy hút mùi.

Máy hút mùi được lắp hơi cao, cô kiễng chân mà vẫn hơi khó, Tư Mộ Hàn đi qua đó, duỗi tay qua đỉnh đầu cô, mở giúp cô.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, khuân mặt mộc ngước lên, bộ mái dày đã được tỉa mỏng hơn, tay phải cầm muôi xào, người mặc tạp dề đứng ở đó, khuân mặt xinh tươi cũng toát lên phần hiền dịu.

“Anh về rồi! Cơm sắp xong rồi.” Nguyễn Tri Hạ có việc cần nhờ hắn nên cười cực kỳ nịnh nọt.

Người muốn lấy lòng hắn thì nhiều, nhưng chỉ có lúc Nguyễn Tri Hạ lấy lòng hắn là hắn thấy vui.

Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ừm.”

Nói rồi đút hai tay vào túi quần, đứng bên cạnh nhìn cô nấu cơm, vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.

Nồi sôi phát tiếng “ùng ục”, che đi tiếng thở của nhau.

Nguyễn Tri Hạ xào xong món ăn, khi quay đầu mới phát hiện ra “Tư Mộ Hàn” vẫn chưa đi.

“Anh đứng đây làm gì?” Chẳng lẽ hắn thích ngửi mùi khói dầu.

Tư Mộ Hàn xoay người đi ra ngoài: “Không có gì.”

Chẳng là cũng thấy cô khá thuận mắt thôi, nên nhìn thêm chút.

Trên bàn ăn, hai người đã ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ tươi cười nhìn hắn: “Anh và Tư Mộ Hàn, đều có luật sư riêng đúng không?”

“Ừm.” Tư Mộ Hàn lấy khăn lau tay, vu vơ hỏi cô: “Làm sao? Đụng vào kiện cáo?”

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không có, kiểu luật sư hợp đồng kinh tế ấy, anh có cho tôi mượn, giúp tôi một chút được không?

Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt thờ ơ không chút cảm xúc, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nhận thấy ra được sự bất mãn.

Hắn không hài lòng cái gì?

Tư Mộ Hàn vốn tưởng cô chủ động lấy lòng hắn, hẳn là cầu cạnh gì đó khó, kết quả chỉ là mượn luật sư một chút thôi.

Thật là hơi thất vọng.

“Có thì có, nhưng mà....” Tư Mộ Hàn nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt lướt dạo trên người cô.

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn lại bản thân, quần áo trên người cô không có gì sai đi? Hay hắn muốn đề ra yêu cầu vô liêm sỉ.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Tri Hạ mặt đầy cảnh giác nhìn hắn, từ từ giơ tay ra che trước người.

Tư Mộ Hàn mắt nhìn phản ứng của cô mà thấy buồn cười, đành phải dùng tay che miệng ho nhẹ một tiếng che đi tiếng cười.

Khi thả tay, biểu tình trên mặt hắn lại lạnh lùng: “Sau này cô phải nấu cơm.”

“Sau này?” Nguyễn Tri Hạ thử hỏi dò: “Làm bao lâu?”

...