...
“Nguyễn Hương Thảo.” Nguyễn Tri Hạ gọi tên cô ấy lên.
Nguyễn Hương Thảo từ từ nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Ban đầu cô cảm thấy ngỡ ngàng, rồi hoảng loạn, rồi dần bình tĩnh trở lại.
Một loạt những thay đổi trên vẻ mặt của cô ấy, Nguyễn Tri Hạ đều nhìn thấy.
Nhận ra cô rồi sao.
“Cô … đến cười … nhạo tôi?” Giọng của Nguyễn Hương Thảo khàn khàn, có lẽ cổ họng cũng có gì đó không ổn.
“Đúng vậy, tôi đến xem người đùa với lửa thì sẽ có kết cục gì?” Nguyễn Tri Hạ hơi cong môi lên nhìn Nguyễn Hương Thảo.
Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng đó của Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Tri Hạ còn nghĩ rằng cô ta bị mất trí rồi, không ngờ rằng còn nhận ra được cô, còn nói mấy lời như thế, xem ra cũng đã bình thường rồi.
“Ha ha.”
Nguyễn Hương Thảo cười, nhưng vì hiện tại cô không còn giống bộ dạng của hình người nữa, nên khi cô cười trông có vẻ hơi hung ác dữ tợn, giọng khàn khàn phát ra từ bên trong cổ họng.
“Hương Thảo, em nghỉ ngơi cho thật tốt nhé. Khi nào rảnh thì anh sẽ đến thăm em.” Hạ Thời Yến biết Nguyễn Hương Thảo đã làm những gì, cũng biết ân oán giữa Nguyễn Hương Thảo và Nguyễn Tri Hạ. Anh không thể quan tâm được hết những ân oán giữa hai người, nên chỉ có thể đưa Nguyễn Tri Hạ đi trước.
Nói xong, anh quay sang nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ hiểu ý anh, quay người đi ra ngoài.
Hạ Thời Yến giúp Nguyễn Hương Thảo đắp lại chăn, cũng đi theo sau ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng bệnh, Hạ Thời Yến nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Chi, em cũng thấy rồi đó, Hương Thảo bây giờ đã thành ra như thế này rồi, những gì đã xảy ra trước đây …”
Nguyễn Tri Hạ ngắt lời anh: “Bởi vì bây giờ cô ta đang rất thảm, vì vậy anh muốn em tha thứ cho cô ta, phải không?”
Hạ Thời Yến để Nguyễn Tri Hạ đến thăm Nguyễn Hương Thảo, chính xác là bọn họ có ý muốn làm hòa giữa hai người bọn họ.
Nhưng thái độ của Nguyễn Tri Hạ rất rõ ràng. Cô không muốn làm hòa với Nguyễn Hương Thảo.
“Hạ Hạ, anh không có ý nhất định phải làm cho em và Hương Thảo làm hòa với nhau, anh chỉ nghĩ rằng …” Hạ Thời Yến cố gắng sử dụng cách uyển chuyển hơn, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Tri Hạ, giọng nói của anh dần dần biến mất.
“Anh cả, anh muốn em hòa giải với Nguyễn Hương Thảo, trừ khi cô ta thành thật xin lỗi em, hoặc là…” Miệng của Nguyễn Tri Hạ hơi nhếch lên một vòng cung nhẹ, nói giọng trêu chọc: “Em và cô ta sẽ không bao giờ có ngày hòa giải ”
“Nguyễn Hương Thảo bây giờ đã biến thành như thế này, không phải vì cô ấy ăn năn, mà vì cô ấy ngu ngốc đến mức bảo hộ đi lột da của nó. Sự khốn khổ của cô ta không phải do em gây ra, đó là trái đắng do chính cô ta tạo ra, em sẽ không vui vẻ trên nỗi đau khổ của người khác càng không thông cảm với cô ta. ”
Nguyễn Tri Hạ nói ra một cách rõ ràng nhất, Hạ Thời Yến khẽ cau mày: “Em không thể nể tình mọi người đều là người một nhà…”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, biểu cảm trên khuôn mặt có chút đùa cợt: “Nếu em không coi mọi người như người một nhà, em có gọi anh là anh cả hay không?”
Hạ Thời Yến cuối cùng không có gì để nói.
Nguyễn Tri Hạ quay lại nhìn Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, chúng ta đi thôi.”
*
Sau khi rời bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ nói với Thẩm Lệ: “Chúng ta hãy đi tìm chỗ ăn đi. Cậu vừa kết thúc chương trình, chắc cũng chưa ăn gì đúng không?”
“Được.” Thẩm Lệ liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi gật đầu.
Hai người cuối cùng đi đến Kim Đỉnh.
Thẩm Lệ gần đây đã chiếu một bộ phim được quay nguyên một năm. Vừa phát sóng đã cực kỳ hot, bị đám săn tin theo dõi mấy lần rồi.
Nguyễn Tri Hạ vừa tiếp quản Tập đoàn Tư, cũng là mục tiêu săn lùng của các tay săn tin.
Kim Đỉnh vẫn tương đối an toàn.
...