...
Nguyễn Tri Hạ thấy hơi nghẹt mũi, cô liên tiếp hít mũi hai lần, vẫn thấy không quá dễ chịu.
Bên ngoài trời đã sáng, Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại động từ trong túi ra, nhận ra đã tám giờ sáng.
Cô ngủ trên ghế sofa cũng không lâu, chỉ hơn ba tiếng đồng hồ.
Cô để điện thoại di động xuống, muốn đứng dậy. Nhưng cô cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt, cả người lại nặng nề ngã trên sofa.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi, hơn nữa ngủ không đủ giấc. Tối qua lại bị lạnh nên cực kỳ đau đầu. Bình thường cơ thể của cô cũng không yếu như thế.
Nguyễn Tri Hạ chậm dãi nhắm mắt lại, chống đỡ cơ thể muốn thử đứng lên một lần nữa.
Hôm nay là thứ bảy, trước hết cô muốn đi gặp Tư Nguyễn một chút, đi làm chuyện của chính mình.
Hơn nữa trước khi gặp Tư Nguyễn, cô phải tắm rửa thay quần áo, trang điểm, sắc mặt của cô quá kém. Tư Nguyễn thông minh sẽ lo lắng. Nguyễn Tri Hạ nghĩ về Tư Nguyễn như động viên chính mình, trái lại thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa.
Sau khi xả nước nóng ra, cô cảm thấy càng đau đầu hơn, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Nguyễn Tri Hạ cởi quần áo ra, ngửa đầu để cho nước ấm xối vào mặt mình, muốn để cho mình tỉnh táo một chút.
Cô cảm thấy mình thật sự tỉnh táo hơn một chút thế nhưng đầu càng đau, cơ thể như nhũn ra, mềm đến nỗi sắp đứng không vững.
Nguyễn Tri Hạ loạng choạng hai cái, duỗi tay vịn vào tường nhưng cảm giác đứng không vững ngày càng trở nên rõ ràng. Cô theo tường trượt xuống mắt đất.
Cô nằm trên mặt đất, phía trên bọt nước theo vòi hoa sen xối ra không ngừng.
Lúc đầu, cô còn nghe thấy tiếng nước rơi trên nền gạch “Tách..tách”. Giọt nước rơi trên mắt cô, Nguyễn Tri Hạ không mở được mắt, có chút khó chịu chớp chớp.
Cô cũg không biết mình nằm trên mặt đất bao lâu. Càng lâu ý thức của cô càng trở nên mơ hồ, đến âm thanh nước chảy ra từ vòi hoa sen rơi xuống đất cô cũng không nghe thấy, bên tai chỉ có tiếng ong ong.
Loại cảm giác này giống như sắp chết…
Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng giật giật khoé môi thậm chí còn nghe nhầm có người gọi tên mình.
Hơn nữa còn là tiếng của Tư Mộ Hàn.
Nghe nói một khắc trước khi chết, con người sẽ sinh ra rất nhiều ảo giác tốt đẹp. Sau khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, lập tức Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn mất đi ý thức.
Ngay khoảng khắc tiếp theo, cửa phòng tắm bị người dùng sức phá đến “ầm” một tiếng, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Tư Mộ Hàn xuất hiện ở cửa.
Bởi vì chạy dữ dội nên tóc anh bị gió thổi loạn, bộ âu phục trên người vốn được ủi giờ cũng bị nhăn nhúm, nhìn qua như là vội vàng chạy tới!
Anh đứng ở cửa phòng tắm, khi ánh mắt nhìn xuống Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên mặt đất, cảm xúc trên mặt thoáng cứng lại, cả người cũng theo đó run lên.
Tư Mộ Hàn nhanh chóng ổn định tinh thần, bước chân hơi lảo đảo đi tới. Anh kéo khăn tắm qua, trùm lên bọc lấy người Nguyễn Tri Hạ, ôm cô vào trong ngực, âm thanh có chút vội vàng, kêu lên: “Nguyễn Tri Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt, mí mặt giật giật nhưng không mở ra.
Tư Mộ Hàn ôm chặt cô vào trong ngực, vòi hoa sen cũng không kịp đóng chỉ cúi đầu hôn mạnh vào trán cô, lẩm bẩm nói: “Không sao đâu…”
Khi anh vừa mới bước vào, thấy Nguyễn Tri Hạ không có sức sống nằm trên mặt đất. Trong khoảng khắc ấy, anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì chỉ cảm thấy cả người trống rỗng, vốn không biết mình muốn làm gì.
Anh cẩn thận bến Nguyễn Tri Hạ lên, cũng không đưa tay tắt vòi hoa sen, bỏ mặc nó.
Nguyễn Tri Hạ bất an giật giật trong ngực anh nhưng chẳng qua cũng chỉ là bỗng nhúc nhích thôi, giờ đã không còn sức để mở mắt.
Tư Mộ Hàn ôm cô đến bên giường, đổi một chiếc khăn lông lớn lau nước trên người cô rồi xoay người tìm quần áo ngủ trong tủ quần áo của cô.
Anh từng ở chỗ này, anh còn quen thuộc căn nhà này hơn Nguyễn Tri Hạ. Anh biết rõ thói quen sắp xếp đồ đạc của cô nên rất dễ để tìm thấy đồ mình muốn tìm ở đây.
...