...
Cô vừa ngồi xuống, liền cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình.
Tư Mộ Hàn cầm đũa lên, không mạnh không nhẹ gõ lên miệng chén một cái, những người khác đều hiểu ý ngầm của Tư Mộ Hàn nên đều dời ánh mắt đi nơi khác, cúi đầu bắt đầu dùng cơm.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy ánh mắt của họ đôi lúc vẫn dán lên người mình.
Từ khi cô ngồi xuống bàn, cho đến lúc ăn xong cơm, cô không hề mở miệng nói tiếng nào, cũng không có nhìn người khác.
Tư Mộ Hàn cũng y như vậy.
Ăn xong cơm, những người khác đều rời khỏi phòng ăn.
Phòng ăn rộng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
“ Khi nào thì anh sẽ để em đi?” Nguyễn Tri Hạ ngồi trước bàn ăn, quay đầu qua nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cũng quay qua nhìn cô: “ Nguyễn Tri Hạ, anh nói lại lần cuối cùng, đừng bao giờ hy vọng anh sẽ đồng ý.”
Nguyễn Tri Hạ thu hồi tầm mắt, không nói gì nữa.
…..
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ vừa thức dậy, thì liền bị Tư Mộ Hàn lôi lên xe.
Điểm đến là sân bay.
Tối hôm qua Tư Mộ Hàn đã nói hôm nay sẽ lên máy bay về thành phố Hà Dương.
Tư Mộ Hàn nói được làm được, không có gạt cô.
Lúc mới tới nước M, chỉ có hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
Bây giờ bọn họ về, là một đám người cùng về.
Có điều Thẩm Lệ bây giờ đã là người trong giới giải trí, vì để tránh những phiền phức không cần thiết, nên không đi chung máy bay với họ.
Soát vé, kiểm tra an ninh.
Tất cả đều rất thuận lợi.
Cho đến khi đăng ký….
Bọn họ gặp Lưu Chiến Hằng ở khoang hạng nhất.
“ Anh Tư, trùng hợp vậy.” Ly đi theo phía sau Lưu Chiến Hằng, hai người một trước một sau chặn ở lối đi.
Mà Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cũng là người trước người sau đứng ở lối đi.
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, rồi quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ không có nhìn Tư Mộ Hàn, chỉ gật đầu với Lưu Chiến Hằng.
Một giây sau, Tư Mộ Hàn liền kéo Nguyễn Tri Hạ đi vô nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, Tư Mộ Hàn đóng cửa “ rầm” một cái, sau đó đè Nguyễn Tri Hạ lên cửa.
“ Nguyễn Tri Hạ!” Tư Mộ Hàn như là đang nghiến răng thốt ra từng chữ.
Nguyễn Tri Hạ thậm chí còn nghĩ, một giây sau thôi anh sẽ ra tay đánh cô mất.
Nhà vệ sinh rất nhỏ hẹp, cả người Nguyễn Tri Hạ dường như là đang bị hơi thở của Tư Mộ Hàn bao quanh. Áp lực mạnh mẽ khiến cô không thể tự chủ mà toát mồ hôi hột.
Tư Mộ Hàn mà điên lên, cô cũng không dám chắc anh sẽ làm ra chuyện gì.
Cô sợ nếu cô mở miệng nói gì đó, sẽ chọc Tư Mộ Hàn tức thêm nữa, nên cô dứt khoác không nói gì cả.
Ai mà ngờ, nhìn thấy bộ dạng rũ mắt nhìn xuống và không nói gì của cô lại càng châm thêm lửa giận của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn hít vào một cái thật sâu, cố gắng kiềm chế tức giận, nói: “ Nguyễn Tri Hạ, em thật sự nghĩ anh rất có nhẫn nại hả?”
...