...
“Đúng là rất quen thuộc, hoàn toàn giống với trận tai nạn xe cộ của mười năm trước…’ Nguyễn Kiến Định là một người trong cuộc, việc nhắc tới trận tai nạn xe cộ mười năm trước để anh ấy siết chặt lấy tay vịn xe lăn.
Chẳng trách lúc Nguyễn Kiến Định nhận được tin thì anh ấy đã cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi Nguyễn Tri Hạ nói thế thì anh ấy đã kịp phản ứng lại.
Trận tai nạn xe cộ này hoàn toàn giống với trận tai nạn xe hại anh ấy tan nát của nhà của mười năm trước.
“Nếu như đúng là như thế thì cần điều tra chuyện mười năm trước thêm lần nữa” Điều tra lâu như thế rồi nhưng chỉ tìm ra được ba hung thủ. Không ngờ rằng lần này lại gặp được niềm vui ngoài ý muốn. Tư Mộ Hàn nhìn về phía Nguyễn Kiến Định với vẻ nghiêm túc.
“Anh chắc chắn sao?” Chuyện mười năm trước là nỗi đau lớn nhất cuộc đời Nguyễn Tri Hạ. Vốn cô cho rằng đã tự tay đâm hung thủ một cái nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người rất có thể mới là hung thủ thật sự. Nguyễn Tri Hạ có chút không thể chịu đựng nổi.
Cô vội vàng hít sâu một hơi rồi nói: “Lần này các anh đừng hòng bỏ em ở lại nữa. Anh à, mười năm rồi, chuyện này cũng nên kết thúc rồi…
“Đúng là nên có một cái kết thúc rồi. Anh có thể để em đi theo nhưng Tri Hạ à, em phải theo sát Tư Mộ Hàn. Chuyện này quá nguy hiểm, có thể anh cũng không bảo vệ em được.
Nguyễn Kiến Định không nhịn được mà nói. Anh ấy biết là Nguyễn Tri Hạ không thể nào bỏ qua chuyện này, nếu anh ấy từ chối thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa. Còn chẳng bằng dẫn theo bên cạnh cũng yên tâm hơn một chút.
“Vì sao chứ? Chính em cũng có thể, huống chi em là nữ, thu thập tình báo tiện hơn anh nhiều.
“Thu thập tình báo gì chứ, em cho rằng bọn anh là cái gì? Nghe lời anh của em đi, ở bên cạnh anh, có chuyện gì thì anh sẽ nói cho em nghe. Anh lừa em bao giờ chưa hả!”
Tư Mộ Hàn gõ đầu Nguyễn Tri Hạ một cái, anh hận không thể đứng lên rồi cột cô vào bên cạnh mình. Từ nhỏ tới lớn đều không thể làm cho người khác yên tâm được.
“Em biết rồi. Có chuyện gì thì phải nói cho em biết đo. Được rồi, bây giờ anh vẫn còn là bệnh nhân, ăn cái gì đó trước đi.”
Nguyễn Tri Hạ cố ý chuyển chủ đề, cô nói rồi câm đồ ăn tới sau đó bày ra bàn.
“Đây là cái gì?” Tư Mộ Hàn liếc một chút, anh không hề có chút hứng thú nào cả.
Ánh mắt của anh đánh giá Nguyễn Tri Hạ. Thật ra chỉ cần cô nói một câu thì để anh làm gì anh cũng vui lòng, huống chỉ chỉ là một chút tin tức mà thôi. Cô không tin tưởng anh như thế để cho anh có chút buồn bã.
“ông cụ Chánh để quản gia đưa tới, từ sáng sớm đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh rồi, lúc đó em sợ hết hồn.
Ông quản gia nói đây đều là những thứ anh thích ăn, mau thử xem có…”
“Anh đâu thích ăn những thứ này, chắc là quản gia nhớ nhầm rồi”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói hết câu thì đã bị người đàn ông kia cắt lời. Vẻ mặt có chút kiêu căng của anh khiến cho người khác rất bất ngờ.
Sau đó Tư Mộ Hàn giành lấy cái thìa trên tay cô.
Nguyễn Tri Hạ còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Kiến Định thì lắc đầu rồi đẩy mình đi ra ngoài. Anh ấy không muốn ở trong cái bầu không khí đầy mùi yêu đương như thế này được. Nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, anh ấy ở ngoài nên nhìn thấy rất rõ, cô em gái này của anh ấy đúng thật là người ngốc có phúc của người ngốc…
“Ăn xong rồi thì ngủ một giấc đi.
Chờ sức khỏe của anh tốt hơn một chút là có thể chuyển về nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ thì chịu đựng một chút đi”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ thận trọng rồi nói, trong giọng điệu của cô mang theo một chút thương lượng. Cũng không biết cô vừa nói câu gì sai, nói trở mặt là trở mặt, đúng là rất khó phục vụ. Mặc dù Nguyễn Tri Hạ rất khờ khạo ở một số phương diện nhưng trên cảm xúc thì cô rất nhạy cảm.
...