...
Ánh mắt Tư Mộ Hàn rơi vào trên người bé, mãi cho đến khi bóng dáng Mạc Hạ biến mất mới thu hồi ánh mắt lại.
Quả bóng thịt đó lần nào cũng vậy, mỗi lần chọc đến anh đều nhanh chóng chạy đi ẩn nấp ở một nơi tự cho là rất bí mật.
Tô Miên nhìn một loạt phản ứng của Tư Mộ Hàn, sắc mặt hơi khó coi.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt cô ta lại khôi phục như thường, cố gắng khiến giọng điệu mình dịu dàng tự nhiên: “Mộ Hàn, anh ăn cơm chưa?”
Tư Mộ Hàn cũng không hòa nhã với cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lùng xa cách: “Cô đã không biết cách chăm sóc trẻ con thì đừng đến nhà cổ nhà họ Mạc tìm Mạc Hạ nữa.”
Tô Miên không ngờ Tư Mộ Hàn vừa mở miệng liền nói chuyện này, nét mặt bỗng nhiên thay đổi: “Có ý gì?”
“Lời đơn giản như vậy mà không hiểu, Tư Hạ không thể giao cho cô chăm sóc.” Tư Mộ Hàn hơi cau mày, giọng nói cũng càng thêm lạnh lẽo.
Sự nhẫn nại của anh đang từng chút một biến mất.
“Cho dù nói như thế nào, tôi đều là vợ chưa cưới của anh, là mẹ ruột của Tri Hạ, anh sao có thế nói chuyện với tôi như thế.” Tô Miên bị anh làm cho tức giận, âm lượng tăng cao, không có một chút dáng vẻ bình tĩnh ưu nhã.
Cô ta chịu đủ rồi, đều đã ba năm rồi.
Cho dù là tảng băng, cũng nên tan chảy.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại giống như cục đá, thái độ đối với cô ta vẫn không thay đổi chút nào.
“Thứ nhất, chuyện vợ chưa cưới là Tư Cẩm Vân nói, không liên quan đến tôi. Thứ hai, cô không phải là mẹ ruột của Tư Hạ, cô cảm thấy cô hiện tại còn có thể ngồi đây nói chuyện với tôi sao?”
Ngữ khí của Tư Mộ Hàn lạnh lẽo đến mức gần như tàn nhẫn.
Mặt Tô Miên trắng bệch, hơn nửa ngày không lên tiếng, cầm lấy túi xách đứng dậy ra ngoài.
Cô ta vừa đi đến cổng, liền đâm phải Tư Cẩm Vân từ ngoài đi vào.
Tư Cẩm Vân vội vàng ngăn cô ta lại: “Tô Miên? Cậu là đi đâu vậy? Muộn như vậy rồi thì ở lại đi.”
Tô Miên dè dặt nhìn phía trong một cái, liền dắt tay Tư Cẩm Vân về một góc không có người bên ngoài cổng lớn.
Dưới ánh đèn vàng, Tư Cẩm Vân nhìn thấy hốc mắt Tô Miên ửng đỏ, mặt hơi biến sắc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cẩm Vân, tớ thật sự có chút không chịu nổi Tư Mộ Hàn rồi, anh ấy giống như là cục đá….”
Tô Miên liền đem những lời Tư Mộ Hàn nói kể lại cho Tư Cẩm Vân.
Tư Cẩm Vâm im lặng, không nói lời nào.
Tô Miên vô cùng không chế hít một hơi: “Năm đó cậu không nên đem Tư Hạ trở về, Tư Mộ Hàn đối với con bé còn tốt hơn tớ!”
“Đừng nói như vậy, Tư Hạ là con gái ruột của Tư Mộ Hàn.” Trong lòng Tư Cẩm Vân, tình thân ruột thịt rất quan trọng.
Tư Mộ Hàn không nhớ những chuyện lúc trước, Tô Miên cho rằng sau khi cô nói với Tư Mộ Hàn, Tô Miên là mẹ ruột của Tư Hạ, Tư Mộ Hàn ít nhất sẽ đối với Tô Miên có chút cảm giác đặc biệt.
Nhưng không ngờ rằng, Tư Mộ Hàn ngược lại đối với Tư Hạ không tệ, nhưng đối với Tô Viên vẫn lạnh nhạt như vậy.
Ba năm này, một chút thay đổi đều không có.
Chính vì như vậy, Tư Cẩm Vân mới cố ý lộ tin tức cho phía truyền thông, nói Tô Miên là vợ chưa cưới của Tư Mộ Hàn.
Tô Miên mặc dù bất mãn với cách nói này của Tư Cẩm Vân, những cũng không có nói nhiều, chỉ là có chút mệt mỏi nói: “Tớ hôm nay có chút mệt, tớ về trước đây.”
“Tôi bảo tài xế đưa cậu về, tớ sẽ nghĩ cách.” Tư Cẩm Vân nói, vươn tay vỗ lên vai Tô Miên.
...