...
Càng như vậy, trong lòng Nguyễn Tri Hạ càng lo lắng hơn, chiếc xe lao vun vút đến công ty.
Tài xế biết công ty của Tư Mộ Hàn ở đầu, vừa xuống xe, cô cũng không quan tâm đến cái gì khác, nhanh chóng chạy vào trong, điện thoại không gọi được, cô tạm thời cũng không thể liên lạc được với Lâm Tiến Quân, người ở trên cũng không biết cô.
Đến cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ vậy mà lại bị chặn lại dưới tầng công ty, lâu lắm rồi cô chưa chịu phải cục tức như thế này, khi đang muốn xông vào, thì đùng lúc Lâm Tiến Quân đi từ ngoài vào.
Mặc dù đã lâu không gặp cô, nhưng anh ta vừa nhìn đã nhận ra Nguyễn Tri Hạ, vuốt vẻ trái tim sợ hãi, cung kính đưa cô lên trên.
Cũng không quan tâm đến việc Tư Mộ Hàn còn đang họp, kéo Lâm Tiến Quân kêu anh ta vào trong tìm người ra đây.
Nguyễn Tri Hạ không cho anh ta chút mặt mũi nào, hai tay chống nạnh đứng ở cửa phòng họp, lo lắng đi qua đi lại.
Lâm Tiến Quân buộc phải gõ cửa đi vào, vội vàng ghé sát bên tai giải thích rõ ràng.
Mới họp được một nửa thì bị Tư Mộ Hàn dừng lại, vội vàng ra ngoài cửa, nắm tay cô gái nhỏ của mình đưa đến phòng làm việc của mình, dù sao trên hành lang cũng không phải là nơi để nói chuyện, anh cũng biết nếu không phải có việc gấp thì cô cũng không thế này.
“Phong, quản gia của ông nội gọi điện thoại đến, ông nội sợ rằng sắp không xong rồi, bây giờ chúng ta lập tức trở về.”
Cho đến khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn, tất cả sự sợ hãi và căng thẳng của Nguyễn Tri Hạ mới biểu hiện ra ngoài, nước mắt đột nhiên rơi xuống, hai tay run rẩy nắm áo anh muốn kéo anh ra ngoài.
Tư Mộ Hàn ngẩn ra, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhẹ nhàng nắm tay Nguyễn Tri Hạ: “Hạ, đừng nghịch nữa, trò đùa này không buồn cười chút nào cả. Anh biết gần đây em rất cô đơn, em ngoan ngoãn về chăm sóc Tinh Hòa đi, đợi thêm vài ngày nữa anh sẽ có thời gian, đến lúc đó sẽ đi trượt tuyết với em, chăm sóc Tinh Hòa, có được không?” Tư Mộ Hàn nhéo má cô gái nhỏ, nhíu mày nói.
“Phong, chúng ta mau đi thôi, em biết anh buồn, biết anh không muốn tin chuyện này, nhưng…” Càng như vậy càng tàn nhẫn, Nguyễn Tri Hạ giơ ta ôm cổ anh kéo vào lòng mình, cô thì vẫn luôn rơi nước mắt.
“Hạ, em… thật sao? Anh, anh không nhận được cuộc gọi nào…” Tư Mộ Hàn vừa nói, vừa run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, không biết điện thoại chuyển sang im lặng từ bao giờ, bên trên đầy cuộc gọi nhỡ, khiến anh xem nóng mặt.
Cho dù như vậy, anh vẫn không rơi giọt nước mắt nào, hai mắt đỏ bừng, khi Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đang khuyên nhủ anh, anh đột nhiên quay người, kéo tay cô bước ra ngoài, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng chuyển thành chạy.
“Phong, em… em đã bảo người đi đón Hướng Minh rồi, Tinh Hòa còn quá nhỏ không thích hợp ngồi máy bay, để nó ở nhà anh trai mấy ngày đã.” Trên đường đi, cô đã sắp xếp hết mọi chuyện rồi, từ lúc mới hoảng sợ ban đầu, đến bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh.
“Hạ, anh xin lỗi.”
Tư Mộ Hàn cúi đầu dựa vào vai cô, bây giờ đầu óc anh loạn cào cào, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Mặc dù có lúc anh hận không thể để ông già kia chết sớm sẽ tốt hơn, nhưng cho đến lúc thật sự phải đối mặt, anh mới biết, phải đối mặt với chuyện này có bao nhiêu khổ sở.
“Phong, em biết, nếu như anh, cảm thấy buồn thì khóc ra mới tốt, khóc ra mới tốt.”
Từ đầu đến cuối anh đều không rơi một giọt nước mắt nào, Nguyễn Tri Hạ vỗ lưng anh, không biết nên an ủi anh thế nào.
“Anh không sao, chỉ là có chút mệt thôi, em ngoan ngoãn để anh dựa một chút là được.” Rõ ràng hai tháng trước, ông nội còn đến thăm Tinh Hòa lúc mới sinh, lúc đó nhìn rõ ràng còn rất tốt, lúc này mới có bao lâu đâu, cho dù là yếu dần, cũng không thể đột ngột như vậy, phải có một quá trình.
Sao lại nhanh như vậy? Tại sao phải rời bỏ anh nhanh như vậy chứ?
...