...
“Đích thực Tri Hạ trúng độc, là do thầy của Vũ Nguyên Hải hạ độc, thuốc giải có khả năng đang ở trong tay Dương Minh Hạo.”
Phí hết tâm tư mới đẩy được một người xuống, bây giờ anh ta lại phải tự mình đưa tên đó ra ngoài, thật sự quá buồn cười!
“Anh chắc chứ? Còn có cách nào khác để lấy được không?” Tách trà trong nháy mắt bị siết chặt, Tư Mộ Hàn ngẩng đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ đã quá chủ quan, lại có thể để cho Dương Minh Hạo xoay người trong tình huống như vậy, thật đúng là…
“Đã thử qua, không có thu hoạch gì, Dương Thừa Húc đã dẫn Trần Mộc Châu rời khỏi Frigiliana…”
Các biện pháp có thể thử đều đã thử qua, nhưng một chút thu hoạch cũng không có, mắt thấy thời gian từng giờ trôi qua, điều Nguyễn Kiến Định lo lắng không chỉ sức khỏe của Nguyễn Tri Hạ, mà còn là việc cô bị trúng phải loại độc không thể tra ra được, đây không phải là chuyện nhỏ.
“Lấy Dương Minh Hạo đi đổi thuốc giải đi, cứu người quan trọng hơn, chúng ta có thể bắt được hắn một lần, thì chắc chắn sẽ bắt được lần thứ hai, nhưng mạng của Hạ Hạ thì chỉ có một.”
Tư Mộ Hàn lựa chọn không chút do dự, mím môi nhìn Nguyễn Kiến Định, trong mắt chứa kiên định trước nay chưa từng có.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, có điều cậu không muốn tranh thủ thử một chút à?” Sau khi có quyết định cuối cùng, trong nháy mắt tâm trạng của Nguyễn Kiến Định lập tức buông lỏng rất nhiều, lười biếng dựa vào ghế sa lon, nhìn anh chằm chằm, nhấp một miếng trà rồi híp mắt lại.
“Tôi không muốn lấy mạng Hạ Hạ ra đặt cược, đã có biện pháp ổn thỏa, tôi sẽ không đi mạo hiểm.” Sau khi Tư Mộ Hàn nói câu này xong liền rời khỏi phòng, hiện tại anh đã không kịp chờ muốn đi gặp cô gái nhỏ của anh rồi. Cô đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy nhưng vẫn rất yêu đời, trên người cô dường như tồn tại một loại sức sống mãnh liệt mà anh không hề có được, đây cũng là điểm hấp dẫn đã thu hút anh.
Một đường đi nhanh như bay, đến nửa đường thì chợt nghe thấy âm thanh ồn ào của cậu nhóc và cô gái nhỏ, anh bước tới nhìn, quả nhiên không đóng cửa. Tư Mộ Hàn lặng lẽ đứng nhìn, khóe miệng anh giương lên không hạ xuống được.
Rõ ràng cô đã là mẹ của người ta, lại chẳng khác nào đứa trẻ, lý lẽ cứng nhắc, đi tranh cãi với một đứa nhỏ năm tuổi cả nửa ngày trời. Cuối cùng còn bị thuyết phục, cùng nhau nằm úp sấp trên mặt đất nghiên cứu cái gì đó.
Tư Mộ Hàn sợ nghe tiếp sẽ cười ra tiếng bị lộ tẩy, nên anh giả vờ lịch sự gõ cửa một cái rồi mới đẩy vào.
“Đang nói chuyện gì mà vui thế?” Anh vòng qua một mấy thứ đồ vật nho nhỏ trên sàn, ngồi xuống ghế sa lon, nhìn hai người đang cong chân nằm bò trên đất nhẹ hỏi.
“Ba! Con đang cùng mẹ nói về việc dùng bánh kẹo cho hôn lễ! Mẹ muốn dùng socola, nhưng con thấy hoa quả ngào đường thì tốt hơn!”
Nguyễn Hướng Minh vừa há mồm liền tố cáo, cậu bé chống nạnh hai tay, chỉ chỉ hơn năm mươi loại bánh kẹo đang bày trên mặt đất, hầm hừ nói.
“Nửa tháng sau thời tiết đã chuyển lạnh, socola sẽ không bị biến chất, nên mẹ vẫn cảm thấy socola tốt hơn!”
“Mẹ, mẹ không thể chỉ dựa vào khẩu vị của mình được, kẹo mừng là cho người khác ăn, hoa quả ngào đường mới được yêu thích nhất…”
Nghe hai người cãi nhau chuyện tầm phào như thế, nhưng lại khiến lòng Tư Mộ Hàn cảm thấy bình yên đến lạ, chẳng phải thứ anh vẫn luôn mong muốn chính là cuộc sống như vậy sao?
“Ba (Mộ Hàn)! Ba (anh) nói đi loại nào tốt hơn.” Trong lúc anh đang ngẩn người, cuộc cãi vã nảy lửa không tiếng động đã lập tức lan tràn đến trên người anh.
Tư Mộ Hàn giật giật khóe miệng, loại chuyện như chọn bánh kẹo này… có vẻ rất khó khăn. Nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, cuối cùng sự lựa chọn không chút do dự của anh chính là… Nguyễn Tri Hạ, thậm chí anh còn hiên ngang kéo Nguyễn Hướng Minh qua tẩy não cho thằng bé:
“Hướng Minh, con là con trai, phải nhường nhịn con cái, huống hồ chi con đã lớn như vậy rồi, trong khi mẹ con vẫn là cục cưng nhỏ của ba, nên con càng phải nhường nhịn mẹ có phải không?”
Bị Tư Mộ Hàn nhồi nhét một đống tri thức như cho vịt ăn vào đầu, Nguyễn Hướng Minh choáng váng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại nói không nên lời. Cuối cùng cậu nhìn Nguyễn Tri Hạ, rồi lại nhìn chính mình, chợt nghĩ hình như là cậu đã làm sai thật…
...