...
Nhưng “Tư Gia Thành” lại không ngồi xuống trước, ngược lại kéo một cái ghế ra, nói với Nguyễn Tri Hạ: “Ngồi.”
Nguyễn Tri Hạ không biết đến tột cùng anh ta muốn làm gì, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy “Tư Gia Thành” sẽ không hại cô, thế nên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống, “Tư Gian Thành” ngồi xuống cạnh cô.
Hạ Lập Nguyên đưa mắt ra hiệu cho Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Hương Thảo hiểu ý, lập tức tươi cười thản nhiên ngồi xuống bên còn lại của “Tư Gia Thành”.
Nguyễn Tri Hạ còn cho là “Tư Gia Thành” sẽ nói gì đó, kết quả anh chẳng nói gì, cứ như không nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo ngồi ở bên cạnh anh.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ cô đoán sai rồi, “Tư Gia Thành” tuy rằng dáng vẻ cao cao tại thượng, thực ra cũng không khén chọn phụ nữ?
Rất nhanh đồ ăn được mang lên hết, Hạ Lập Nguyên thỉnh thoảng lên tiếng làm hòa dịu bầu không khí, cũng coi như hài hòa.
Nguyễn Hương Thảo còn mấy lần gắp đồ ăn cho “Tư Gia Thành”, anh không từ chối nhưng cũng không ăn.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy “Tư Gia Thành” hôm nay rất kỳ lạ, từ lúc anh ngồi xuống, cô đã cảm thấy áp suất trên người anh rất thấp, sau đó anh lại còn không từ chối Nguyễn Hương Thảo gắp đồ ăn cho anh, cô không tin là anh vừa ý Nguyễn Hương Thảo!
Nguyễn Hương Thảo trong lòng càng vui mừng, cười đến là dịu dàng: “Ngài Tư, anh ăn nhiều chút, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon.”
“Ừ.” “Tư Gia Thành” không mặn không nhạt đáp một tiếng, cũng không nhúc nhích đũa.
Nguyễn Hương Thảo cũng không để ý, rèn sắt khi còn nóng hỏi anh: “Ngài Tư có bạn gái không?”
Câu này hỏi rất trực tiếp, trên mặt “Tư Gia Thành” cũng không hề có ý giận, trái lại còn quay đầu nhìn cô ta: “Không có, còn cô Hạ?”
“Tôi cũng chưa có bạn trai, nói thật, thực ra tôi...” Nguyễn Hương Thảo làm bộ thẹn thùng: “Tôi vẫn luôn rất mến mộ ngài Tư.”
“Thật không?” Tư Mộ Hàn nhếch mép, ý cười không đến đáy mắt, giữa lông mày hiện ra sự âm u, giọng nói trầm thấp lại đột nhiên trở nên vô cùng u ám: “Nhưng tôi thích phụ nữ mặt to, mặt cô Hạ nhỏ quá.”
Nguyễn Hương Thảo mừng rỡ trừng to đôi mắt, hai con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Bên cạnh Nguyễn Tri Hạ vừa uống một ngụm nước, cũng ngạc nhiên đến suýt phun ra ngoài.
“Tư Gia Thành” đang nói linh tinh gì vậy?
Cô liếc người đàn ông bên cạnh một cái, chỉ thấy góc mặt đẹp hơi gật đầu của anh, chẳng hề giống như đang nói đùa.
“Tôi có thể béo lên, có thể khiến mặt to lên.” Nguyễn Hương Thảo kích động đến cả giọng nói cũng run run, còn không quên đắc ý nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta nhất định sẽ được “Tư Gia Thành” để ý.
Nguyễn Tri Hạ xoay đầu đi, lười nhìn cô ta.
“Vậy sao?” Tư Mộ Hàn hơi rũ mí mắt, che lấp đi ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ nói: “Có một cách có hiệu quả rất nhanh, cô Hạ có thể thử.”
Nguyễn Hương Thảo tưởng thật, vội hỏi: “Là cách gì?”
Tư Mộ Hàn liếc nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Giống cô ấy.”
Nguyễn Hương Thảo nhìn hướng Nguyễn Tri Hạ, nhất thời còn không phản ứng kịp, ngược lại Hạ Lập Nguyên lập tức hiểu ra cái gì, lên tiếng giảng hòa: “Ngài Tư thật biết đùa, mau ăn thôi, không để chốc nữa sẽ nguội mất.”
Tư Mộ Hàn vốn chẳng coi trọng Hạ Lập Nguyên, biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn lạnh xuống.
Anh vốn dĩ lớn lên đẹp trai ngời ngời, khí thế mạnh mẽ, lúc này mặt lạnh ngồi đó, uy nghiêm.
Khí trường của anh quá mạnh mẽ, trong lúc nhất thời không ai dám nói chuyện.
Tư Mộ Hàn hoàn toàn không động đậy, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Hương Thảo, ngữ khí vẫn như thế ung dung: “Tôi không đánh phụ nữ, cô tự mình đánh đi.”
“Ngài Tư, lời đùa này nói không vui chút nào...”
...