...
Nhưng người đàn ông như vậy không dễ quyến rũ được, lúc đó mà cô ta mà có một tí suy nghĩ nào muốn làm hại đến Nguyễn Minh Tú, kết cục của cô ta chắc chắn sẽ không vô lo giống như vậy, thậm chí sau này cô ta chết như thế nào cũng không biết.
“Mộc Trà, từ nhỏ con đã thông minh hơn Nguyễn Minh Tú, vừa nghe lời vừa đáng yêu, chẳng lẽ người đàn ông mà Nguyễn Minh Tú lấy được mà con lại không sao?” Nghĩ đến lỗ hổng mà mình phải đắp vào sau lưng, Nguyễn Văn Minh lại tiếp tục kích động con gái mình.
“Bố, thứ mà bố muốn con làm, con đã rõ nhưng bố phải biết rằng loại người như Nguyễn Kiến Định không đụng được, sẽ chết đó!”
Với danh nghĩa người từng trải qua vô số đàn ông như Nguyễn Mộc Trà, người như thế nào có thể đụng được, người như thể nào không đụng được, mắt của cô ta có thể phân biệt được rất rõ ràng, vì vậy lúc đó đã thử thăm dò trên bàn ăn, chủ yếu một điều cũng là vì không muốn từ bỏ nhưng kết quả lại rất rõ ràng.
“Bố đã lên kế hoạch hết rồi, con chỉ cần làm theo thôi, nhất định Tổ Kiến Định sẽ là của con, Mộc Trà, bố không chỉ đang giúp mình mà còn đang giúp con, chẳng lẽ con cam tâm tình nguyện để ngày tháng sau này phải chịu thua dưới tay Nguyễn Minh Tú sao?”
Nguyễn Văn Minh đã không còn cách nào nữa rồi, công ty tổn thất quá lớn, càng kéo dài thời gian thì cơ hội cứu vấn công ty càng ít, không chỉ như vậy, cho dù không từ thủ đoạn ông ta cũng phải cứu tập đoàn nhà họ Nguyễn!
“Bố, bố hãy nói thật cho con biết đã xảy ra chuyện gì đi, nếu bố nói thật cho con biết, con còn có thể nghĩ xem việc này có đáng để làm không, nếu như bố cứ không nói với con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con sẽ tuyệt đối không nghĩ đến!”
Người đàn ông Nguyễn Kiến Định đó quá mức nguy hiểm, ngay cả một chút khí chất vụn vặt của anh ta tỏa ra cũng khiến cô ta đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, cô ta thật sự không tưởng tượng nổi, nếu như người như vậy nổi giận sẽ đáng sợ như thế nào.
“Mộc Trà, bố làm như vậy đều là vì muốn tốt cho con, gần đây kế hoạch của công bố gặp trục trặc, sắp phải đối diện với nguy cơ phá sản rồi, nếu không nhân cơ hội này tìm cho một người đàn ông để dựa vào, e là sau này sẽ không còn cơ hội nữa…”
Nguyễn Văn Minh nghẹn ngào nói, ra vẻ rất đau lòng và lo lắng, diễn như thật.
“Bố đã điều tra sơ qua tên Nguyễn Kiến Định kia rồi, cho dù là cậu ta không thích con, nhưng chỉ cần là cậu với con… Cậu ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với con, chỉ cần con mang danh phận bà chủ của gia tộc, sau này nhất định sẽ không có ai bắt nạt được con ta, bố mới có thể yên tâm xử lý những chuyện vặt vãnh ở đây.”
Mắt Nguyễn Văn Minh rưng rưng nước, sờ tóc của Nguyễn Mộc Trà rồi nói tiếp: “Con đến thư phòng với bố một chút!”
Mặc dù Nguyễn Mộc Trà vẫn còn hoài nghi, nhưng Nguyễn Văn Minh đã nói đến nơi vậy, thật ra cô cũng đã tin hết chín phần, phần còn lại chủ là do vừa nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Kiến Định, thật sự rất khó quên, ánh mắt run sợ ấy làm cô ta cảm thấy sợ hãi.
Cùng lúc đó, Nguyễn Minh Tú đã trở về phòng, đang ngồi dưới đất thu dọn đồ đạc vào va li, bây giờ cô ấy có chút hối hận với quyết định kia, cô ấy không nên làm liều, nơi này là nhà của Nguyễn Mộc Trà, không phải nhà cô ay!
“Minh Tú, Minh Tú, em bình tĩnh một chút, muốn rời khỏi nơi này, đầu tiên chúng ta không nóng nảy, anh sẽ dẫn người rời khỏi đây, ngoan một chút, nghe lời nào, chúng ta tắm trước rồi đi ngủ có được hay không, phải nghỉ ngơi lấy lại tinh thần mới có thể về nhà được chứ!” Kéo hai tay lạnh như băng của cô gái nhỏ, trong lòng Nguyễn Kiến Định như bị nắm chặt rồi treo trên không trung.
“Em chỉ là, Kiến Định, em, em không ngờ bố và mẹ không hoan nghênh em, ngay cả lúc này cũng phải cố ý gọi Nguyễn Mộc Trà đến. Rõ ràng, rõ ràng bọn họ biết tất cả, nhưng mỗi lần như vậy đều thiên vị người khác. Tại sao vậy, anh Định anh nói xem là tại sao, chẳng lẽ trời sinh em ra không thể có tình yêu sao?” Tất cả những gì trong quá khứ đều hiện lên trước mắt cô ấy như dàn đèn kéo quân.
...