Chương 3366


...

Hay là… Có người mở cửa cho Hướng Minh?

“Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con nữa, mẹ thật sự không cần Hướng Minh nữa mà cần chú này sao?” Vẻ ủ ê buồn bã trong mắt Nguyễn Hướng Minh nhanh chóng xuất hiện, cậu bé cảm thấy được chú này là người tới tranh giành mẹ với mình, hơn nữa lại còn có cơ hội thành công nữa.

“Nào có, sao mẹ có thể không cần Hướng Minh được cơ chứ, chú Hàn của con ngủ nhiều quá nên hồ đồ luôn rồi, toàn nói năng linh tinh thôi, mẹ và chú Hàn của con là do mệt quá nên lúc đang nói chuyện mới không cẩn thận ngủ quên mất, thế nên mới cùng nằm trên một chiếc giường. Mà sao Hướng Minh lại chạy tới chỗ mẹ thế?”

Cô đập tay Tư Mộ Hàn đang đặt trên lưng mình xuống, trừng mắt liếc anh một cái, sau đó xoay người ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Hướng Minh, vô cùng đau lòng, đứa bé này trước nay vốn dĩ luôn nhạy cảm, vừa rồi mất thời gian lâu như thế mà không trả lời câu hỏi của thằng bé, hẳn là hiện tại trong lòng đã cảm thấy rất ấm ức rồi, không dỗ dành cẩn thận thì sau này sợ là sẽ có thành kiến với Tư Mộ Hàn luôn mât.

“Con gọi ông quản gia mở cửa giúp con, buổi tối không thấy mẹ ra ăn cơm tối, cậu cũng không có ở đây, con lo mẹ đau lòng, nghĩ rằng nếu mẹ nhìn thấy con, chưa biết chừng sẽ vui vẻ hơn một chút, không ngờ là…” Đôi mắt nhỏ có phần oán trách liếc nhìn về phía Tư Mộ Hàn ngồi ở phía sau, Nguyễn Hướng Minh ôm lấy cổ Nguyễn Tri Hạ nói tiếp: “Vừa mới mở cửa vào đã thấy mẹ với chú này ôm nhau ngủ rồi…”

“Được rồi, được rồi, đều là do mẹ sai, mẹ nhờ chú Hàn của con tới giúp tìm cậu, hai ngày nay chú đã rất mậệt rồi, không chịu được nữa, nên mới ngủ ở đây một lát.” Lắp bắp mãi mới có thể nói hết câu, cũng mặc kệ Nguyễn Hướng Minh có tin hay không, Nguyễn Tri Hạ xấu hổ cười lên thành tiếng, chuyển mắt nhìn đồng hồ trên tay, vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà bây giờ đã là hơn một rưỡi sáng rồi, đã trễ thế rồi sao Hướng Minh vẫn không về phòng ngủ hả?”

“Con muốn ngủ cùng với mẹ, nhưng mà mẹ cứ ôm chú thôi, con sợ gây ồn trên giường làm mẹ tỉnh giấc!”

Càng nghĩ lại càng cảm thấy ấm ức, Nguyễn Hướng Minh bu cái miệng nhỏ nhắn, chịu cơn buồn ngủ một thời gian dài như vậy rồi, hai mắt cậu bé đã đỏ bừng, rúc vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ, dáng vẻ cực kì đáng thương.

Trẻ con rất dễ ngủ, chẳng mất bao lâu, Hướng Minh đã ngủ luôn trong lòng Nguyễn Tri Hạ.

“Ngủ thêm một lát đi!” Thấy Nguyễn Hướng Minh cũng đã ngủ rồi, Tư Mộ Hàn vươn tay đặt lên bên eo cô, kéo cả người cô và đứa trẻ vào trong lòng mình.

Tư Mộ Hàn ôm chặt lấy cô, giống như đang cố ý chơi xấu, cứ cọ tới cọ lui trên cổ cô, phả hơi thở ấm áp lên trên xương quai xanh.

Nguyễn Tri Hạ lập tức cảm giác người mình như thể bị giật điện, cả người cứng ngắc nằm trong lòng anh, tim bắt đầu đập nhanh hơn, hai má cũng nóng lên.

“Tư … Tư Mộ Hàn…”

Trong lòng vẫn còn ôm Nguyễn Hướng Minh, Nguyễn Tri Hạ bị dọa tới mức không dám hô hấp, cúi đầu nhìn thấy con trai còn đang ngủ ngon lành trong lòng mình, mới lắp bắp mở miệng kêu nhẹ một tiếng.

“Tri Hạ, ngoan, anh đưa Hướng Minh về phòng, em lại nằm với anh một lát nhé!”

… Đưa về phòng?

Nguyễn Tri Hạ không nhịn được run run khóe môi. Anh là được voi đòi tiên hay sao? Trước đó là do bị cưỡng ép lại không có cách nào khác, cô cũng ngủ rồi, chứ bây giờ cả hai đều đã tỉnh táo rồi, còn muốn nằm xuống ngủ với nhau thì đúng là nằm mơ mà.

“Tư Mộ Hàn, anh cứ ngủ một mình đi, em nằm với Hướng MinhI”

Cô kéo bàn tay to lớn đang đặt bên hông ra, cẩn thận ôm lấy Nguyễn Hướng Minh rồi ngồi dậy, rồi xuống giường, nương theo ánh sáng mỏng từ ngọn đèn mờ mà đi ra ngoài.

“Đã trễ thế này rồi, em cũng không nhìn rõ gì, bật đèn lại sợ đánh thức Hướng Minh, chỉ bằng cứ nghỉ ngơi như thế này đi, để Hướng Minh nằm ở giữa, anh hứa là sẽ không làm vậy với em nữa, Tri Hạ… Đã một thời gian dài rồi anh ngủ không yên, em không ở bên, anh cảm thấy bất an lắm…”

Vươn tay kéo Nguyễn Tri Hạ về phía mình, khóe môi Tư Mộ Hàn khẽ cong lên, nằm trên giường mở to mắt, dáng vẻ yếu đuối vô cùng đáng thương, nhưng mà bàn tay đang nắm lấy áo Nguyễn Tri Hạ thì chẳng yếu đi chút nào, rõ ràng là đang giả vờ mà thôi.

...