...
Hai người Thẩm Lệ và La Doanh đang lăn lộn trên mặt đất đánh nhau, hiển nhiên là La Doanh nhận ra người quản lý này, cô than thở một tiếng: “Này, mau kéo cái người này ra cho tôi đi.”
Người quản lý không đi tới mà chỉ quay đầu về phía sau, cung kính cúi đầu nói: “Không biết tổng giám đốc Cố muốn tìm ai ạ?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía cửa, đúng lúc thấy Cố Tri Dân đi đến.
Lúc này trên tay Nguyễn Tri Hạ vẫn cầm một chai rượu chưa mở nắp, tóc của cô bị một người đàn ông nắm kéo đi, còn tay kia của cô thì đang giật áo của cô gái đối diện.
Có thể nói là chật vật hết sức.
Cố Tri Dân kinh ngạc trong chốc lát rồi khụ một tiếng: “Buông tay!”
Anh ta chỉ biết Nguyễn Tri Hạ nấu ăn rất ngon nhưng lại không biết cô ấy có thể gây sự đến thế này.
Mấy người quen biết Cố Tri Dân đều tự giác buông Nguyễn Tri Hạ ra.
Nguyễn Tri Hạ lập tức xoay người lại đạp một cước lên người của gã đã nắm tóc mình: “Mày không biết rằng không được tùy tiện đụng vào tóc của phụ nữ à?”
Gã đau đớn lăn lộn nhưng chỉ dám trừng Nguyễn Tri Hạ một cái, không dám hó hé tiếng nào.
Lúc này, La Doanh nhào vô đánh nhau cùng Thẩm Lệ dịu dàng lên tiếng: “Tổng giám đốc Cố…”
Bởi vì Nguyễn Tri Hạ đang đứng nên lúc Cố Tri Dân tới thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngay.
La Doanh vừa kêu một tiếng “tổng giám đốc Cố” anh ta mới chú ý đến Thẩm Lệ đang ngồi trên người La Doanh…
Anh ta nhíu mày rồi đi qua kéo Thẩm Lệ lên.
Thẩm Lệ vừa đứng lên lập tức hất tay anh ta ra.
La Doanh là nghệ sĩ do Thịnh Hải ký hợp đồng, cô ta cũng biết công ty kinh doanh của Thẩm Lệ và Thịnh Hải đối đầu từ lâu, chắc chắn là Cố Tri Dân đến giúp mình rồi.
Cô ta ngồi xuống bụm mặt khóc lóc: “Tổng giám đốc Cố à, tôi chỉ muốn uống một chén rượu với cô Thẩm Lệ mà thôi, tôi đâu biết cô Thẩm Lệ uống quá chén lại ra tay đánh người như vậy chứ…”
Cô ta đáng thương khóc lóc, nói y như thật.
Đầu tiên Cố Tri Dân nhìn qua Thẩm Lệ, thấy tình trạng của cô ấy cũng không tốt mấy, tóc tai loạn xạ, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòa đi, trên cổ và mặt còn có vết cào của móng tay đỏ ửng.
Sắc mặt của anh ta nhanh chóng đen thui.
Từ lúc Nguyễn Tri Hạ biết Cố Tri Dân tới nay, cô đã từng gặp dáng vẻ đeo kính cố tỏ ra trưởng thành nhưng không chút đáng tin của anh ta, cũng đã gặp bộ dạng nịnh nọt khi đứng trước mặt Tư Mộ Hàn của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt âm trầm này của Cố Tri Dân.
Anh ta buông mắt nhìn xuống La Doanh, giọng nói lạnh lẽo: “La Doanh à, cô không biết Thẩm Lệ là ai ư?”
“Cô ta là, là ai chứ…” La Doanh cảm giác có gì đó bất ổn bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Tri Dân.
Bây giờ Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện gương mặt của cô ta đã sưng phồng lên, trên mặt nhem nhuốc vết máu, chắc là do móng tay của Thẩm Lệ làm ra, vết cào còn thảm hơn của Thẩm Lệ nữa.
Cố Tri Dân cong môi, nhưng không có bất kỳ nét cười nào: “Cô ấy là người tôi yêu thương nhất.”
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi La Doanh nghe xong, nó dường như vang dội trong tai cô ta.
Nói xong anh ngẩng đầu nhìn những người khác trong phòng, ánh mắt hướng về hai cô gái đang trốn trong góc.
Vẻ mặt của hai người đó có vẻ như hồi hộp lại có vẻ rất phấn khích, Cố Tri Dân nhướn mi: “Giao điện thoại ra đây.”
Hai cô gái tái mặt, biết được thân phận của Cố Tri Dân nên không dám nhiều lời, nhanh chóng đưa điện thoại ra.
“Những người còn lại đi báo cảnh sát đi, người của Thịnh Hải chúng tôi xảy ra chuyện ở quán bar của các người, các người phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.” Cố Tri Dân quay đầu nhìn về phía người quản lý.
Quản lý gật, gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với ông chủ tôi cho ngài Cố đây một câu trả lời thỏa đáng.”
Cố Tri Dân quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, giọng nói mềm mại hơn rất nhiều: “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Lệ hừ một tiếng, trừng mắt liếc anh ta một cái, nhanh chóng bước ra ngoài.
...