...
Ô tô chạy đến gara dưới tầng hầm, hai người đi thang máy riêng lên trên.
Lúc ra khỏi thang máy thì gặp Thời Dũng.
“Cậu chủ, cô chủ.” Thời Dũng trông thấy bọn họ cũng rất ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện trong công ty đều do Thời Dũng xử lý, bận bịu tứ phía, cũng không thấy bọn họ nói muốn đi qua.
“Hôm nay ra ngoài kiểm tra sức khỏe, anh ấy nói muốn tới xem một chút.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện, vừa quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn thấy Thời Dũng như muốn đi ra ngoài: “Cậu muốn đi đâu?”
“Đi ký hợp đồng.” Thời Dũng mặc dù hiện tại đang quản lý chuyện của công ty nhưng rốt cuộc anh cũng không phải Tư Mộ Hàn, cho nên rất nhiều chuyện vẫn phải tự mình đi làm.
Hơn nữa Tư Mộ Hàn cùng Nguyễn Tri Hạ lần lượt xảy ra chuyện, Tư thị mặc dù căn cơ rất sâu, trong một năm này cũng nhận không ít thiệt hại nghiêm trọng, mặc dù vẫn ở trên đỉnh kim tự tháp nhưng năng lực nhất định suy yếu.
Tư Mộ Hàn bây giờ lại mặc kệ chuyện của công ty, nếu như Tư Mộ Hàn tiếp nhận thì những chuyện này cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ Tư Mộ Hàn không nên quá mệt nhọc.
Mạc Đình Kiên gật gật đầu: “Đi làm đi, không cần quan tâm đến chúng tôi.”
Thời gian đã được hẹn trước, Thời Dũng cũng không ở lại lâu, hướng về Nguyễn Tri Hạ gật đầu nhẹ, rồi xoay người đi khỏi.
Nguyễn Tri Hạ và Mạc Đình Kiên cùng nhau đi đến phòng tổng giám đốc.
Mạc Đình Kiên đã rất lâu không đến nơi này rồi.
Anh nhìn quanh một vòng, rồi đi đến trước bàn làm việc, tiện tay lật hồ sơ trên bàn, nhìn thấy tên của Nguyễn Tri Hạ ngay trên mặt.
Anh không nhịn được cong môi lên cười: “Em đã kí tên lên hồ sơ này.”
Nguyễn Tri Hạ trợn mắt, đi đến nhìn thoáng qua, phát hiện đích thật là tên của cô, có chút ngượng ngùng lấy hồ sơ qua nhìn kĩ: “Bộ hồ sơ kế hoạch này đã không dùng đến nữa, đã để chỗ này lâu rồi.”
Thời Dũng trong công ty có phòng làm việc riêng của mình, phòng làm việc của Mạc Đình Kiên lúc trước ngoài Nguyễn Tri Hạ đến, thì luôn để trống, những nhân viên khác không ai dám vào, những hồ sơ này Thời Dũng bận đến nỗi quên dọn dẹp đem cất, nên vẫn để nguyên chỗ này.
Mạc Đình Kiên còn muốn đưa tay lấy lại hồ sơ, Nguyễn Tri Hạ giấu ra sau lưng: “Đừng xem nữa.”
Cô đối với kinh doanh buôn bán thật sự dốt đặc cán mai, so với có đầu óc kinh doanh như Mạc Đình Kiên, quả thật là trên trời và dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh được.
Để tránh Mạc Đình Kiên coi xong sẽ chế giễu.
Mạc Đình Kiên cũng không miễn cưỡng nữa, quay đầu, điện thoại nội bộ: “Đem báo cáo tài chính của nửa năm gần đây, đem qua cho tôi xem.”
Nguyễn Tri Hạ mím chặt môi, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Cô biết, Mạc Đình Kiên đã đến, chắc chắn sẽ không dễ dàng rời khỏi.
Mạc thị được Mạc Đình Kiên vớt lên từ dưới vực sâu, tuy rằng anh đã từng có ý nghĩ hủy diệt Mạc thị, nhưng Mạc thị đối với anh, suy cho cùng nó tồn tại một ý nghĩa phi thường.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống xem báo cáo, xem liền một mạch đến chiều, trong thời gian đó không ngừng nhíu mày.
Nguyễn Tri Hạ đợi đến lúc Mạc Hạ sắp tan học, mới lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta phải đi rước Hạ Hạ rồi.”
Mạc Đình Kiên mới bình tĩnh trở lại, gấp lại bản báo cáo trên tay: “Ừ.”
Anh không nói là sẽ xem nữa, cũng không nói là phải đem bản báo cáo về xem, vô cùng phối hợp đi cùng Nguyễn Tri Hạ.
...