...
Tư Mộ Hàn chớp mắt, không nói gì cả.
…..
Lúc này, Tư Mộ Hàn tự mình lái xe đưa Nguyễn Tri Hạ đi sân bay.
Hai người đi tới chỗ tụ họp với Nguyễn Chính Tu.
Đây là lần thứ hai Nguyễn Chính Tu nhìn thấy Tư Mộ Hàn sau khi trở về.
Để phá vỡ bầu không khí, Nguyễn Chính Tu đành mở miệng nói chuyện trước: “Để cho tài xế chở đến không được sao? Cậu còn cố ý đưa Tri Hạ đến sân bay, như vậy thì quá làm phiền cậu rồi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ:”Dù sao cũng không có việc gì.”
Trên mặt Nguyễn Tri Hạ rất bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng lại nhịn không được phỉ nhổ Tư Mộ Hàn.
Rõ ràng bận muốn chết mà còn điềm nhiên nói không có việc gì.
Nguyễn Chính Tu khẽ gật đầu, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
Tư Mộ Hàn lại tiếp tục mở miệng: “Đến thành phố C bên kia còn làm phiền cụ Nguyễn chiếu cố phu nhân của tôi.”
Ở trước mặt người ngoài, anh vẫn luôn có bộ dáng đạm Tư này, giống như không có tâm tình, thần sắc lạnh như băng, nhưng anh vẫn không thể che giấu uy hiếp trong giọng nói của bản thân.
Ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng hiểu, chứ đừng nói Nguyễn Chính Tu.
Sắc mặt Nguyễn Chính Tu hơi cứng lại, sau đó bình thản ung dung nói: “Tri Hạ là cháu gái ruột của ta, điều này là đương nhiên.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy chỉ nhếch miệng một cái, không có ý chê cười.
Nguyễn Chính Tu quay xuống nhìn Nguyễn Tri Hạ nói:”Chúng ta vào thôi.”
Nguyễn Tri Hạ phụ giúp kéo hành lý vào bên trong, nhưng không quên quay lại nhìn Tư Mộ Hàn làm động tác lấy tay gọi điện thoại.
Ý nói sau khi đến thành phố C, cô sẽ gọi điện thoại cho anh.
Tư Mộ Hàn toàn thân âu phục quý phái, hơn nữa thân hình thon dài, đứng ở trong đám người trong sân bay vô cũng nổi bật, bộ dạng có hơi cao ngạo, nhưng lộ ra chút cô đơn.
Nguyễn Tri Hạ liên tiếp quay đầu lại nhìn hắn vài cái, mới đi đến chỗ kiểm tra an ninh sân bay.
Lúc này, cô mới chú ý tới sắc mặt của Nguyễn Chính Tu trông rất kém.
Chắc là vừa mới bị Tư Mộ Hàn uy hiếp, cho nên sắc mặt mới như thế.
Mặc dù Tư Mộ Hàn nói để Nguyễn Chính Tu chiếu cố cô, nhưng cô vẫn biết phụ giúp kéo hành lý với Nguyễn Chính Tu.
Nguyễn Chính Tu không mang theo trợ lý cùng thư lý, cho nên Nguyễn Tri Hạ đành phải ôm đồn.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ giành hành lý trong tay mình, Nguyễn Chính Tu không khỏi quay đầu lại nhìn cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ông cười cười.
Cô hầu như không ở chung với Nguyễn Chính Tu khi có một mình, cho nên bây giờ lại có mấy phần ngại ngùng.
Cũng may Nguyễn Chính Tu không có ý nói nhiều với cô, lên máy bay cũng tự nghỉ ngơi.
……
Hai giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay ở thành phố C.
Bên phía khách sạn phái xe tới đón bọn họ.
Nguyễn Tri Hạ mở điện thoại ra, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ của Tư Mộ Hàn.
Lập tức, Nguyễn Tri Hạ nhắn tin cho Tư Mộ Hàn: vừa xuống máy bay xong.
Khoảng hai giây sau, cô nhận được tin nhắn hồi âm của Tư Mộ Hàn, chỉ một chữ rất đơn giản: “Ừ!”
Cô vừa để điện thoại di động xuống, Nguyễn Chính Tu liền lên tiếng:”Buổi chiều không có việc gì, buổi tối chúng ta sẽ tham gia một bữa tiệc.”
...